Qua chuyện ở võ đài, bách quan vẫn không cam tâm, muốn đi mời Trịnh hoàng hậu ra mặt.
Trịnh hoàng hậu đẩy họ đi chỗ khác, “ngày tháng sau này còn dài, đừng có giữ chặt không buông, nên rộng tay, chúng ta nên nhìn về sau này.”
Lời này biểu đạt hai ý nghĩa: Một, ai gia ủng hộ lập Nguyễn Anh làm hậu. Hai, việc sau này sau này nói.
Bách quan hết hi vọng, một khi mất đi hi vọng chấp nhận hiện thực này, họ lại cảm thấy Nguyễn Anh rất tốt, dung mạo không ai so bì, sức mạnh không ai đọ được, nếu như sau này quân địch đến xâm phạm, vẫn sẽ không ai có thể bì được.
Rât tốt.
Lê bộ vui mừng hớn hở đi chuẩn bị.
Nguyễn Anh trở thành hoàng hậu, đã i ngộ hiển nhiên sẽ khác biệt so với thường ngày, Trịnh hoàng hậu vốn phải dọn ra khỏi Trường Lạc cung, nhương Trường Lạc cung lại cho Nguyễn Anh nhưng bị Lang Trạm ngăn lại, “để Nguyễn Anh cùng trẫm sống ở Phụng Nguyên điện cũng được.”
Trịnh hoàng hậu cười nói: “Như vậy cũng tốt.” Từ khi Vĩnh Dương Đế không còn nữa, người luôn cảm thấy thời gian ngày càng dài, năm xưa Vĩnh Dương Đế không như ý người, người còn có thể đánh, bây giờ ngài ấy đã khuất bóng, người còn thể hiện uy phong làm gì.
Nghi phi thường đến nói với người, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Liễu Âm, nam nhân được người cứu ra khỏi cung, người kéo tay Nghi phi hỏi, “có muốn xuất cung tìm chàng ta?”
Nghi phi lắc đầu, viết: Chuyện trước đây đều cho qua, sau này thiếp sẽ ở bên cạnh nương nương.
Nghi phi vẫn còn trẻ như vậy.
Cả đời này đều phải chết già ở trong cung?
Trịnh hoàng hậu đẩy tay Nghi phi ra, “Nguyễn Yên, ban đầu nàng vì ca ca và tẩu tẩu mới nhập cung, bây giờ lại vì ... ...”
Tay của Nghi phi phủ lên trên bụng.
Trịnh hoàng hậu im lặng.
Vì con, Nghi phi phải lưu lại trong cung.
“Không, thật ra cũng không cần như vậy.” Trịnh hoàng hậu cúi đầu cười, trong mắt hiện lên một sức sống, “đợi đứa bé sinh ra, lớn một chút, chúng ta bèn xuất cung.”
Trời đất rộng lớn, tự do tự tại, sẽ không còn gì có thể ràng buộc người nữa, cứ xem như Vĩnh Dương Đế biến thành một cơn gió bay đi.
Nghi phi mỉm cười gật gật đầu.
Nguyễn Anh đứng ở cửa nghe thấy, im lặng quay người trở về Phụng Nguyên điện, Lang Trạm gần đây bận rội, nàng cũng hiểu nên không làm phiền đến chàng, nhiều nhất khi chàng duyệt tấu chương thì loáng thoáng một chút, Lang Trạm sẽ nghiêng đầu, gật đầu nói một tiếng, “qua đây.”
Nguyễn Anh sợ liền bỏ chạy.
Hôm nay lúc nàng đến đúng lúc Lang Trạm vừa bận xong, nàng vội kéo Lang Trạm đến ngự uyển đi dạo, cung nữ qua đường lần lượt hành lễ, Nguyễn Anh vẫn chưa quen lắm.
Từ khi nàng thể hiện sức mạnh, ánh mắt người trong cung nhìn nàng không giống như trước nữa, chỉ sợ thất lễ, bị nàng một tay đánh chết.
“Thiếp hiển nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đánh người.” Nguyễn Anh lẩm bẩm một tiếng, “hà tất sợ thiếp như vậy?”
“Họ sợ không phải là điều này.” Lang Trạm bật cười, chàng ngừng bước đỡ lấy hai má nàng.
Nguyễn Anh thật ra cũng biết, nàng có sức mạnh cũng không đáng sợ như thế, khi nàng cóđược thân phận hoàng hậu tôn quí này, sức mạnh đó thực sự đáng sợ.
“Nhưng cứ cho là thiếp trở thành hoàng hậu, cũng sẽ không tùy tiện đánh người.” Nguyễn Anh phiền muộn giẫm lên cỏ ở bên chân, trên đất liền nứt một đường.
Nguyễn Anh vội nhìn trái nhìn phải, ngoài Lang Trạm ra, xung quanh không có người, nàng vội kéo tay áo Lang Trạm bỏ chạy.
Hai người vào đình, Lang Trạm che trán, “nàng hà tất phải thế này?”
“Quen rồi.” Nguyễn Anh chột dạ sờ sờ mũi, bị Lang Trạm giữ chặt khuôn mặt, nàng bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.
Lang Trạm nói: “A Anh, trẫm cho rằng nàng đã chuẩn bị tốt, nàng là hoàng hậu của trẫm, có chuyện gì không cần phải che che giấu giấu.” Tiến lại gần thấp giọng, “trẫm tự hào vì có một hoàng hậu như nàng.”
“Lang Trạm ... ...” mũi Nguyễn Anh hít vào, trong lòng chua chua ngọt ngọt, “thiếp biết.”
Nửa tháng sau, trận tuyết đầu tiên của mùa đông bay lả tả. Đợi tuyết dày tan đi một ít, đại hôn của hoàng đế và hoàng hậu.
Sáng sớm hôm đó, Nguyễn Anh khó mà che đậy được tâm trạng căng thẳng chỉnh lại phượng bào, chỉ nghe soạt một tiếng, phượng bào bị xé thành hai nửa, cung nhân liền vội tìm cách sửa lại.
Lang Trạm biết được, vội đến an ủi nàng, nàng rất ngượng ngùng, “thiếp không phải cố ý.” Kéo chặt lấy vạt áo của Lang Trạm.
“Trẫm biết.” Lang Trạm ôm chặt nàng, “A Anh, nàng ... ... trước hết buông trẫm ra.” Long bào lại bị nàng kéo rách, vậy thì càng phải bận rộn hơn nữa rồi.
Nguyễn Anh hiểu rõ, vội buông vạt áo đẩy Lang Trạm ra, Lang Trạm bị nàng đẩy, va vào cánh cửa, nào có uy nghi của một đế vương?
Nguyễn Anh trừng mắt, “thiếp là muốn cẩn thận .”
Rõ ràng, trước đây nàng che giấu tốt như vậy, cẩn thận đến mức ai cũng không phát hiện được, sao vừa bộc lộ lại luôn phạm phải lỗi cũ?
Lang Trạm đứng thẳng người, “trước hết đừng khóc! Đây là việc tốt, chứng tỏ nàng đã thoải mái hơn rồi.”
Trong lòng Nguyễn Anh lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Phượng bào vẫn cần phải có chút thời gian mới có thể sửa được, nhưng quần thần đều đang đợi ở ngoài điện, Lang Trạm an ủi Nguyễn Anh xong lại đi ra ngoài.
Nguyễn Anh khiến bản thân bình tĩnh trở lại, tiếp theo lúc nào cũng đều không thể dùng lực, không thể dùng lực, không thể dùng lực!
Có lẽ là sự răn đe của bản thân có tác dụng, một nghi lễ thành hôn phức tạp đã qua, nàng đã không phạm phải sai lầm.
Lang Trạm nắm chặt tay Nguyễn Anh.
Nàng vui vẻ, không khỏi có phản ứng lại, trở tay nắm chặt lấy tay của Lang Trạm.
Nàng thật sự rất thích!
Lang Trạm nhăn mặt: “A Anh, nàng trước hết buông ta ra.”
Nguyễn Anh:“Vâng vâng!”
Vội vàng buông tay, Lang Trạm lúc này mới miễn cưỡng duy trì được quân uy, nắm tay nàng đi vào Phụng Nguyên điện.
Trong mắt tẩm điện tràn đầy màu đỏ, những cung nhân hầu hạ ở bên cạnh, đến khi hoàn thành tất cả mọi nghi lễ, những cung nhân mới lần lượt ra ngoài.
Lang Trạm vừa mới quay người lại, Nguyễn Anh đã mở khăn che đầu màu đỏ ra, nói một tiếng, “bệ hạ, chàng khát không?”
Lang Trạm quay đầu, trừng mắt, kéo lấy khăn che đầu rồi lại phủ lên giúp nàng, “trẫm vẫn chưa mở.”
“Vâng vâng, bệ hạ nhanh mở ra.”
Lang Trạm khóc không được cười cũng không xong lại mở khăn che đầu ra, rót một cốc trà đưa đến cho nàng, nàng một ngụm uống hết, đôi môi khô được nước trà thấm ướt.
Lang Trạm từ trên cao nhìn xuống, yết hầu thắt lại, ánh mắt siết chặt lấy nàng, đem rựou trong ly đưa qua, “uống.”
Rượu giao bôi uống sạch, đôi mắt của Lang Trạm đen như mực, tiến lại gần Nguyễn Anh, “từ nay về sau ... ...” Lời chưa nói xong đã bị nghiền nát giữa môi và răng.
Nguyễn Anh nhắm mắt, ôm chặt lấy nam nhân.
Đêm dài đằng đẵng.
Vừa thành hôn, hai người ngày ngày ở bên cạnh nhau, cuộc sống trải qua rất nhanh. Đợi đến cuối mùa xuân năm sau, Nghi phi hạ sinh, mẫu tử bình an, tiểu hoàng tử khỏe mạnh, tiếng khóc rất mạnh mẽ.
Nhìn đứa con trai thứ hai mà Vĩnh Dương Đế một lòng mong đợi này, Trịnh hoàng hậu cười nói: “Giống Trạm nhi lúc nhỏ.” Ôm đứa bé được bọc trong tả lót không buông, “con à, nhất định phải dũng cảm giống như hoàng huynh của con vậy.”
Nhất định không được yếu đuối như phụ hoàng của con, vì không dám đối diện với sai lầm mà lựa chọn kết thúc cuộc đời.
Nguyễn Anh rất thích đệ đệ này, đứa bé lớn hơn một chút, Trịnh hoàng hậu đưa Nghi phi xuất cung du ngoạn, nàng liền bế đứa bé chơi ở ngự uyển. Xem ra Lang Trạm cũng rất thương yêu đệ đệ này, vừa bận chính vụ xong liền vội vàng chạy đến, ba người chậm rãi trở về điện.
Nguyễn Anh trong lòng vui vẻ nhảy cẫng lên
Những cành hoa giữa hè, tiếng ve kêu vào sáng sớm, khuôn mặt sáng ngời của nam nhân, tiếng trẻ con bi bô cùng với nàng đi hết cuộc đời này.
Tác giả có lời muốn nói: Cám ơn các thiên thần nhỏ kiên trì đến đây!
Bắn tym!