Chương 36: Bị mắc mưu rồi!

Đêm nay Dương nãi nãi ở lại Tống trạch, nàng có hơi không quen ở phòng ngủ rộng như vậy, còn may có Viên a di tới bồi nàng, hai người nói chuyện một hồi phát hiện là đồng hương.

Sau đó Dương nãi nãi liền theo nàng đi dạo.

Người hầu Tống gia ở một khu khác cho nên sau khi Dương nãi nãi rời đi, căn nhà chỉ còn lại ba người.

Lúc đó, ba người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí có chút xấu hổ.

Úc Tích lấy lý do đi ra ngoài bồi nãi nãi, thế là nhanh chân chạy trốn khỏi hiện trường sắp phát sinh tai nạn, eo hắn còn đau đâu! Huynh đệ Tống gia đúng là không biết mệt mỏi. Tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não

Đồ vật bắn ra tới còn nhiều như vậy, làm cả một ngày đều không có việc gì.

Úc Tích tự nhận là so không được.

Đây đại khái là tổng chịu văn đi, giả thiết đúng là có chút kỳ quái.

Nguyên tác từng nói, khi bọn họ hưng phấn còn có thể làm năm ngày năm đêm, không biết mệt mỏi.

Thật sự có chút đáng sợ. Hắn chỉ là cặn bã, không thể làm như vậy, biết điều một chút liền tốt rồi.

Úc Tích đang đi trên đường nhỏ đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Úc Khang Đông: Tiểu Tích, ngươi cầu xin Tống tổng kêu hắn đừng để ba ba ngồi tù. Ba ba là trụ cột trong nhà, nếu không có ba ba nhà của chúng ta liền không thể trụ được. Tiểu tích, xem như ba ba cầu xin ngươi.

Úc Tích không trả lời, còn tắt máy.

Hắn đi tới nơi hai người đang ngồi, thấy Dương nãi nãi cùng Viên a di đang ngồi tán ngẫu, đều là tiếng ở quê, Úc Tích có thể nghe hiểu một hai câu.

Viên a di thấy Úc Tích tới vội nhường cho hắn một chỗ.

"Tiểu Tích, tới ngồi nơi này."

Úc Tích cũng không ngại liền ngồi xuống bên cạnh nghe các nàng nói chuyện phiếm.

Viên a di cười nói: "Ngươi yên tâm, nãi nãi ngươi ở với ta khẳng định sẽ thoải mái, chỗ chúng ta còn có phòng trống, ta sẽ để nãi nãi ở phòng tốt nhất, nngược lại nàng ở bên kia với các ngươi có vẻ không được tự nhiên."

Úc Tích sợ Dương nãi nãi ủy khuất trong lòng, vốn định nói một hai câu, nào ngờ lại nghe thấy nàng nói: "Tiểu tử họ Tống kia nhìn là biết tính dục cường, ta hiểu."

Sau đó nàng cùng Viên a di nhìn nhau cười cười.

Úc Tích đành phải lựa chọn nói sang chuyện khác, "Nãi nãi ngươi cùng Viên a di quen nhau sao?"

"Đúng vậy, chúng ta còn ở cùng một thôn, ba ba nàng còn từng bị ta đánh khóc đâu."

Nhớ lại khi còn nhỏ, trên mặt Dương nãi nãi vui vẻ hẳn ra, như là trẻ thêm vài tuổi.

Viên a di cười nói: "Ba ba ta nên đánh, tính tình bướng bỉnh, hiện tại còn chưa có sửa đâu."

Hai người đồng hương ngươi một câu ta một câu, trò chuyện một hồi liền nói tiếng điạ phương, Úc Tích nghe không hiểu lắm, đành phải ngồi cười. Cũng không biết là cười cái gì, dù sao thấy các nàng cười, chính mình cũng cười một chút, làm bầu không khí vui vẻ hơn.

"Đang nói chuyện gì vậy?" Không biết huynh đệ Tống gia đi tới từ lúc nào, "Vui vẻ như vậy? chúng ta cũng muốn tham gia."

Úc Tích theo tiếng nói nhìn lại, thấy Tống đệ đệ mặc áo hoodie cao cổ, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt ngập nước.

Trong lòng Úc Tích mơ hồ thấy có chút không thích hợp, hỏi: "Các ngươi tới làm gì?"

"Đón ngươi về a." Tống Trạch Nghiêm nói: "Nói chuyện vui vẻ như vậy, chúng ta cũng muốn tham gia."

Đáy lòng Viên a di vẫn có chút sợ hãi ông chủ, vội vàng nói: "Dì Dương cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về đi ngủ thôi."

Dương nãi nãi ngửa đầu nhìn trời, "Quá muộn, nên đi ngủ."

Lại nói với Úc Tích: "Tiểu Tích, ngươi mau mau trở về, đừng để người ta đợi."

Úc Tích: "......" Sợ ta đi, lại phải kêu bác sĩ lần nữa.

Viên a di cùng Dương nãi nãi rời đi, như là trốn cái gì đó, cửa cũng khóa chặt, có thể nghe được tiếng khóa cửa từ bên trong.

Úc Tích nhìn ca ca mỉm cười không có chút hảo ý, trong lòng có chút hoảng.

"Các ngươi làm sao vậy, lão công mặt ngươi vì sao lại hồng như vậy?"

Tống Phong Ly ôm tay lão bà làm nũng nói: "Lão bà, ngươi mau cứu ta."

Nói xong còn kéo cổ áo, ý bảo Úc Tích nhìn xem bên trong.

Úc Tích liếc mắt một cái, tròng mắt chấn động, một lúc sau mới hoàn hồn, yết hầu lăn lăn nói: "Chúng ta ra ngoài rồi nói."

"Tiểu Tích" Tống Trạch Nghiêm đưa cho hắn một cái điều khiển mini từ xa, " Cho ngươi một cái"

Úc Tích nhướng mày, không có hảo ý cười cười.

"Cảm ơn"

"Lão bà, ngươi cũng học theo hắn khi dễ ta..."

Tống Phong Ly phồng miệng, đôi tay vê vê vạt áo, khuân mặt mặt ửng hồng đến mức như có thể véo ra nước thạch lựu.

"Ta như thế nào lại bỏ qua được." Úc Tích liếc nhìn thấy trên lầu có hai đôi mắt, nỗ lực khắc chế xúc động, "Chúng ta đi thôi."

Dứt lời liền kéo tay Tống Phong Ly rời đi. Ba người song song đi dưới bóng cây trên con đường nhỏ, ai đều không nói chuyện nhưng điều khiển mini trong tay Úc Tích và ca ca đều âm thầm tăng mức độ.

Đệ đệ đi ở giữa cơ hồ sắp không đi nổi, tư thế đi đường ngày càng kỳ quái, hai chân cọ xát, thi thoảng lại duỗi tay muốn chạm vào nửa người dưới nhưng đều bị bắt được.

"Không thể đυ.ng vào." Tống Trạch Nghiêm nói.

"Ca, ngươi thật quá đáng." Tống Phong Ly nâng khuân mặt ửng hồng lên cọ cọ mặt lão bà hắn, "Lão bà, ca ca khi dễ ta."

Nói thật, Úc TÍch thấy đau lòng hắn, nhưng cũng rất muốn xem biểu cảm dục cầu không được của hắn.

"Lão công, ngươi nhịn một chút." Úc Tích nghiêm túc nói: "Một chút nữa là tốt rồi."

"Không, ta không cần." Tống Phong Ly ôm hắn, dùng nửa người dưới cọ cọ lên người Úc Tích, "Lão bà, ngươi mau giúp ta, ta sắp chịu không được."

Tống Trạch Nghiêm xách cổ đệ đệ tách hai người ra nói.

"Chính ngươi muốn chơi, vậy ngươi từ từ hưởng thụ. Từ giờ đến lúc về tới phòng, không cho ngươi lấy ra."

Tống Phong Ly che mặt nói: " Rõ ràng là ca ca cưỡng bách ta, ta không có muốn chơi."

"Chính ngươi lấy đồ ra tới còn không biết xấu hổ oan uổng ta." Tống Trạch Nghiêm tăng điều khiển lên mức lớn nhất, "Đây là trừng phạt đành cho ngươi."

"A~, ca~"

Môi Tống Phong Ly bắt đầu tràn ra những âm thanh rêи ɾỉ, hai chân run rẩy, hai cái đùi kẹp đến gắt gao, cái chán nhỏ xinh toát ra mồ hôi mỏng, trên mặt ửng hồng, thật là làm người ta muốn cắn một ngụm.

Tống mỹ nhân nhìn Úc Tích với ánh mắt cứu mạng, hắn thở ra khí mang theo run rẩy, lại như cất chứa nồng đậm tìиɧ ɖu͙©.

"Lão bà~"

Úc Tích tắt điều khiển từ xa, đem người ôm vào trong l*иg ngực, "Lão công ngươi vất vả rồi."

"Lão bà có thể giúp ta sao?"

"Ân?, ta đã tắt, sẽ không khó chịu như vậy nữa." Úc Tích nói.

Tống Phong Ly đáng thương hề hề nói: "Ca ca nói nếu ta không hoàn thành trò chơi này đêm nay hắn sẽ không cho ta ngủ, ngươi biết ca ca có năng lực đó. Lão bà, ta hôm nay rất mệt, muốn nghỉ ngơi xớm một chút, lão bà giúp ta đi."

Úc Tích thật sự luyến tiếc bảo bối của hắn chịu khổ, tâm mềm nhũn nói: "Được, vậy ta giúp ngươi như thế nào bây giờ?"

"Ngươi thay ta mặc vào là được rồi"

Còn không phải chỉ là bị trói lại bằng dây thôi sao, sợ cái gì, vì tiểu thiên sứ của hắn, đáng giá.

Úc Tích cắn răng một cái, "Được"

Nghe vậy, Tống Phong Ly cùng ca ca hắn nhìn nhau cười cười. Đáng thương cho Úc Tích không nhìn thấy được, còn ngây ngốc vỗ lưng lão công hắn, biểu tình đau lòng cực kỳ.

-----------------------------

Đánh giá 10 star nhé ><