Chương 21. Rùa vàng.

Úc Tích nghẹn tiểu cả một buổi trưa, vợ chồng Vương Lệ không mở cửa cho hắn để đi Wc. Hắn thiếu chút nữa liền tiểu ở trong phòng, còn may, cuối cùng hắn vẫn giữ được thể diện.Úc Tích vừa ra lkhỏi phòng vệ sinh liền đâm vào Tống Phong Ly, đôi mắt Tống Phong Ly ầng ậc nước, đáng thương vô cùng, giống một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

Tống Phong Ly do dự nói: "Lão bà, ta rất nhớ ngươi, chúng ta về nhà đi."

Dứt lời, liền đem người ôm vào trong lòng ngực, nước mắt rơi lã chã trên vai Úc Tích.

Úc Tích không nghĩ tới người cứu hắn sẽ là Tống Phong Ly, cũng không nghĩ rằng Tống Phong Ly để ý hắn tới vậy, từ giây phút hắn rời khỏi Tống gia liền muốn phủi sạch quan hệ cùng bọn họ.

Nhìn Tống Phong Ly khóc đến thương tâm như vậy, tâm hắn như bị dao da^ʍ, đau đến không nói nên lời. Nhưng mà nhớ thương trong lòng cũng không biểu hiện ra, tất cả đều bị ép xuống.

Tống Phong Ly ôm hắn khóc một hồi, mới nói: "Lão bà, tại sao ngươi không nói lời nào? có phải bị thương rồi không? họn họ đánh ngươi rồi phải không?"

Dứt lời, Tống Phong Ly nổi giận đùng đùng nhìn hai vợ chồng Vương Lệ, "Các ngươi làm gì hắn rồi?"

"Tống thiếu gia, chúng ta cái gì cũng chưa làm, hắn thật sự không bị thương."

Úc Khang Đông đã nhớ ra bọn họ là ai, Tống Phong Ly hắn chưa từng thấy qua, nhưng Tống Trạch Nghiêm là đại lão ở Hoa Quốc, ngẫu nghiên sẽ ở một vài tin tức lộ diện. Nhưng mà tại sao nhi tử lại quen biết bọn họ? Vừa rồi hắn còn nghe thấy nhị thiếu kêu Úc Tích là "Lão bà."

Suy ngẫm hồi lâu, Úc Khang Đông như nghĩ tới gì đó, đôi mắt đều sáng lên.

Rùa vàng nha!

Đầu óc Vương Lệ cũng không ngu dốt, nàng cũng nhìn ra manh mối, thay đổi sắc mặt, ân cần cười nói: "Tống tổng, tiểu thiếu gia, trước tiên ngồi xuống uống ly trà."

Tống Trạch Nghiêm lạnh lùng liếc nhìn hai bọn họ một cái, "A! Nhà các ngươi thật lớn, chuẩn bị chuyển nhà đi."

Vương Lệ một lòng muốn lấy lòng con rùa vàng này, nghe xong lời này thích không chịu được.

"Ai nha, Tống tổng quá khách khí, nghe nói nhà chính Tống gia chiếm mấy chục mẫu đất, chúng ta ở nơi đó là được, không phải phí tiền mua nhà."

Tống Phong Ly ôm thiếu niên ở trong lòng, ánh mắt dùng 1s trên người Vương Lệ, híp mắt nói: "Ngươi cũng xứng? Ca, chúng ta đi."

"Ai nha, huynh đệ hai người ở lại đây vài ngày rồi hãng đi." Vương Lệ còn không có phản ứng lại lời nói của hai huynh đệ, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Úc Khang Đông tốt xấu gì cũng đã từng lăn lộn trường đời, đã xớm nghe ra có điểm không thích hợp, xem dáng vẻ kia của lão bà, mắng chửi một tiếng, "Đều là tại con tiện nhân nhà ngươi phạm phải sai lầm."

"Mẹ, hai người vừa rồi là ai."

Úc Kỳ Kỳ vẫn luôn chốn ở trong phòng, bây giờ mới ra tới.

"Bọn họ là tổng tài cùng nhị thiếu của Nam Hải tập đoàn, lão công của.....ca ngươi đi." Vương Lệ che lại tươi cười, trên mặt tràn ngập vẻ tham lam.

"Oa, Nam Hải tập đoàn, Tống gia sao?, Thật soái." Úc Kỳ Kỳ nói: "Hừ! Đồ quê mùa như vậy cũng xứng? Mẹ giới thiệu ta cho bọn họ, nếu ta có thể gả qua liền mua nhà lớn cho ngươi, đến lúc đó ngươi muốn mua cái gì thì mua cái đó."

Nghe vậy Vương Lệ tự hỏi một chút nói: "Cái này còn cần ca ngươi hỗ trợ giật dây, đến lúc đó ca ngươi sẽ tác hợp giúp ngươi"

Lúc trước Vương Lệ đều kêu Úc Tích là súc sinh, hiện tại sửa miệng.

"Câm miệng, các ngươi biết mất mặt không, ta biết xấu hổ, ta còn muốn mặt mũi." Úc Khang Đông nhịn không được nói.

"Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ, nhi tử ta gả đến Tống gia, ta là mẹ hắn chẳng nhẽ không thể hưởng chút phúc khí?"

Vương Lệ chống hông nói: "Ta rốt cuộc muốn biết Tống gia có nhận mẹ chồng này hay không, nếu không nhận, ta liền nháo, nháo đến khi tất cả mọi người đều biết."