Chương 20. Đệ đệ là mãnh công

Ban đêm, ở Tống gia. Tống Phong Ly nhận được một tấm ảnh chụp của trinh thám gửi tới, ảnh chụp vừa lúc chụp được Úc Tích bị một đám người vây quanh.Đôi mắt Tống Phong Ly chấn động, trong ngực bùng lên lửa giận, ném điện thoại xuống, "Con mẹ nó, dám động vào người của lão tử."

Một chân Tống Phong Ly đá văng cửa phòng ca hắn.

"Ca, đi ra ngoài cứu người cùng ta."

Tống Trạch Nghiêm đang hội nghị qua video: "......"

"Không đi thì thôi."

Tống Phong Ly ném xuống một câu, liền chạy xuống lầu đi tới kho hàng. Hắn chọn hai thanh thiết trùy, lại tìm mấy cây doi ngựa.

Lúc Tống Trạch Nghiêm chạy tới, liền thấy đệ đệ nhà mình đen mặt chọn vũ khí.

Tống Trạch Nghiêm thật cẩn thận hỏi: "Lấy thiết trùy làm gì? Đánh nhau sao?"

Đệ đệ liếc hắn một cái, không đáp lại. Giống như đang nói biết rõ còn cố hỏi.

Sau đó đệ đệ lấy xe thể thao nhanh nhất trong nhà, còn chưa ra khỏi gara đã nhấn ga, cảnh sắc xung quanh chỉ chợt lóe qua.

Ca ca ngồi ở ghế phụ, gắt gao nắm lấy dây an toàn. Tống Trạch Nghiêm nỗ lực ổn định cơ thể, sắc mặt lấy lòng cẩn thận nhìn trộm đệ đệ nhà mình.

Chỉ thấy giữa mày đệ đệ nhăn lại, giống như có thể kẹp chết con muỗi, đôi mắt đỏ đậm ở dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, giống như ác quỷ tùy thời sẽ ăn thịt người.

Trống Trạch Nghiêm còn là lần đầu tiên thấy bộ dạng này của đệ đệ, đáng sợ cực kỳ.

Lúc này, phía trước có một chiếc xe chặn đường, đệ đệ nhà hắn ấn loa dồn dập cực kỳ chói tai, lại mở mồm mắng: "Đồ ngu phía trước, mau tránh ra cho lão tử."

Tống Trạch Nghiêm cũng là lần đầu nghe đệ đệ ăn nói thô tục như vậy, thế nhưng cảm thấy đáng yêu. Nhưng hiện tại hắn không dám dùng ánh mắt ái mộ nhìn đệ đệ, ánh mắt lỗi thời như vậy khả năng sẽ bị đệ đệ đánh chết.

Xe trực tiếp lái thẳng vào xã khu thịnh nguyên, một đường xông vào, tốc độ hồng hề chậm lại. Đột nhiên phía trước có thứ gì đó, đệ đệ quay xe một cái. Thiếu chút nữa liền đem Tống Trạch Nghiêm vứt ra ngoài.

"Thật là đáng sợ." Ca ca hít một hơi dài sau khi suýt thì tai nạn.

Xe thể thao dừng lại trước cửa một hộ gia đình, đệ đệ vung thiết trùy lên, đem thiết trùy đập hỏng khóa điện tử ở trên cửa sắt.

Tống Trạch Nghiêm: "...."Đệ đệ ta...

"Phanh" "Phanh" đập được hai cái, âm thanh cảnh báo vang lên, cửa sắt mở ra, người bên trong cũng ra tới.

"Ai đập cửa nhà ta."

Vương Lệ vội vã chạy ra liền thấy hai nam nhân anh tuấn cao lớn cầm thiết trùy đi vào. Nam nhân phía trước lớn lên rất đẹp, trên mặt mang theo hàn khí, khi nhìn thấy nàng ánh mắt liền trở nên dữ tợn.

Người tới không có ý tốt.

Vương Lệ chạy nhanh vào nhà, giữ cửa khóa lại, "Lão công, cường đạo tới."

Úc Khang Đông đang tắm rửa nghe được vội vã mặc áo tắm ra xem. Thấy mặt Vương Lệ trắng bệch, liền hỏi: "Chuyện như thế nào."

Vừa dứt lời, cửa nhà hắn đã bị đập hỏng, sau đó bị một chân đá văng, đập vào mí mắt chính là hai nam nhân anh tuấn hơn người, trong đó nam nhân cao lớn phía sau có chút quen mắt.

Úc Khang Đông nghĩ trong chốc lát, còn không có nhớ ra được, liền nghe thấy âm thanh lạnh băng truyền tới, "Đem Úc Tích giao ra đây."

Vương Lệ: Nga, thì ra là kẻ thù của Úc Tích.

Vương Lệ đang định mở miệng nói, tầm mắt Tống Phong Ly lướt qua nàng dừng ở cửa phòng bị khóa của Úc Tích: "Các ngươi dám nhốt hắn?"

Từng câu từng chữ sắc bén như giao nhỏ, ánh mắt hừng hực lửa giận giống như có thể thiêu chết người.

Tống Phong Ly vung thiết trùy lên, "Phanh" một tiếng đập khóa cửa phòng, âm thanh "Kẽo kẹt" từ cửa phát ra, lộ ra một cái khe hở, còn có một đôi mắt.

Tống Phong Ly ném thiết trùy đi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra: "Lão bà, ta tới đón ngươi về nhà." Ngữ khí cực kỳ mềm mại, rất giống mèo con. Hắn sợ Úc Tích bị dọa tới.

Chỉ thấy một thiếu niên đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn, đôi môi khô nứt, trong lúc nhất thời không nói nên lời, đôi mắt đỏ ửng.

"Lão bà, ngươi lại phải chịu khổ."

Âm thanh Tống Phong Ly mang theo nức nở, giống như những lời này ở trong lòng ấp ủ thật lâu, cuối cùng cũng nói ra.

Thiếu niên cứ như vậy đứng đối diện hắn, trên mặt còn treo nước mắt, ủy khuất dâng trào, hai chân hơi run lên, môi run rẩy, giống như muốn nói gì đó.

"Lão bà, chúng ta về nhà đi." Tống Phong Ly mở rộng vòng tay, muốn ôm lấy thiếu niên.

Thiếu niên hồng hồng con mắt nói: "Tiểu.....tiểu Ly, ta, ta muốn đi WC."

Nói còn chưa nói xong đã bỏ qua vòng tay của Tống Phong Ly chạy vào nhà vệ sinh.

Tống Phong Ly: "....." Cùng dự đoán có chút không giống nhau.