Chương 13: Lão bà khi còn nhỏ quá khổ

Buổi tối có một mạch nước ngầm đang ở trạng thái bị kích động, đương nhiên đó là Tống Trạch Nghiêm, Úc Tích căn bản không để ý đến hắn.Thực tức thời, Úc Tích ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, hoàn toàn mặc kệ người nào đó phát ra địch ý.

Cũng chính vì nguyên nhân như vậy làm hắn sinh ra cảm giác thất bại, hắn tốt xấu gì cũng là đại lão tung hoành trên thương trường, làm sao có thể bị một người vừa mới tốt nghiệp cao trung đánh bại đâu.

Từ nhỏ dưỡng thành tính tình không chịu thua làm hắn tràn ngập sức chiến đấu.

Mà Tống Phong Ly lại nhớ rằng lão bà nhà mình ở Úc Gia chịu không ít khổ, lúc ăn cơm vẫn luôn gắp đồ ăn cho nhân gia, "Lão bà, ăn cá, Viên a di làm cá ăn rất ngon."

"Lão bà, canh trứng ăn rất ngon, ngươi ăn thử xem."

"Lão bà, trứng kho ăn rất được, ngươi mau ăn."

Tống Phong Ly thời điểm gắp đồ ăn tràn ngập sủng nịch tươi cười, trong mắt chỉ có hình ảnh thu nhỏ của lão bà.

Nhưng mà, hắn bị kẹp ở giữa hai người thụ sủng nhược kinh, tựa hồ có thể chết đuối ở cảm xúc đối lập của bọn họ.

Một bên là nồng đậm ái tình, một bên là oán niệm thâm nhập xương tủy.

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

"Tiểu Ly, ngươi cũng gắp thức ăn cho ca ca ngươi đi." Úc Tích không dám lại khıêυ khí©h tính tình công 1, thậm chỉ còn định tác hợp bọn cho họ.

Mạng chó quan trọng.

Nghe vậy, ánh mắt Tống Phong Ly cuối cùng cũng nhìn ca hắn một cái, tầm mắt dửng ở khuân mặt tuấn tú một lát, lại dịch đến trên mặt Úc Tích, tròng mắt đảo quanh một chút, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, nghe được tiểu thiên sứ trần ngập tươi cười, nói: "Vẫn là lão bà đẹp nhất."

Úc Tích ngẩng đầu nhìn về phía Tống Trạch Nghiêm, vừa lúc ánh mắt Tống Trạch Nghiêm cũng nhìn qua, trong mắt đều là phẫn hận cùng căm tức. Úc Tích vội vã cúi đầu ăn cơm, tuy là như vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận đước ánh mắt sắc bén như dao găm kia ghim ở trên người mình.

Lớn lên đẹp cũng không thể trách ta.

Úc Tích tự nhận bản thân lớn lên đẹp, hắn đẹp cùng với Tống Phong Ly không giống nhau.

Tống Phong Ly là diễm lệ, giống một đóa hoa điệt lệ, đẹp đến khiến người ta tâm thần nhộn nhạo. Mà diện mạo Úc Tích lại thuộc dạng nho nhã, tựa như một khối ngọc, có bộ dáng thánh khiết.

Tống Trạch Nghiên lại càng bất đồng, Úc Tích không thể nào so với hắn,. Toàn thân Tống Trạch Nghiêm đều toát ra hơi thở của nam nhân, cao lớn uy mãnh, đúng chuẩn hình tượng bá đạo tổng tài.

Kỳ thật hắn cùng Tống Phong Ly chính là hai tiểu thu thụ, mà Tống Trạch Nghiêm chính là đaị mãnh công.

Chỉ tiếc hai tiểu thụ thụ đã công lẫn nhau.

Bất quá ngại với cốt truyện, Úc Tích sẽ không tranh giành tổng chịu với nhóm công chính, hắn sẽ làm tốt công cụ hình người, nên cúi đầu thì cúi, không cần quấy rầy tiểu thiên sứ cùng nhóm công chính yêu đương.

Chỉ là có chút ủy khuất trong lòng.

"Lão bà, ngươi sảy ra chuyện gì?, tại sao sắc mặt lại kém như vậy." Tống Phong Ly nhìn thấy đôi mắt ái nhân lập lòe nước mắt, tưởng caca khi dễ ái nhân, "Ca, ngươi ăn no liền lên lầu, ngươi dọa tới em dâu ngươi rồi."

Tống Trạch Nghiêm: "....." Có chút khó chịu.

Úc Tích vội vàng nói: "không, không liên quan đến hắn. ta chính là quá cảm động, cơm canh nhà các ngươi quá thơm, lại rất nhiều món. Ta đời này cũng chưa từng được ăn ngon như vậy."

".....thì ra là vậy, lão bà chịu nhiều ủy khuất. Lão công hẳn là nên quen biết ngươi sớm một chút, sau đó đón ngươi về nhà, như vậy người sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy." Tống Phong Ly khẽ vuốt tay ái nhân, trong mắt tràn ra áy náy cùng đau lòng.

Nhìn xem, tiểu thiên sứ chính là tiểu thiên sứ, sẽ vì người khác mà đau lòng.

Úc Tích cảm động đến rối tinh rối mù, hắn khẽ liếc khuân mặt lãnh lùng của Tống Phong Trạch, trong lòng rùng mình, nói: "Các ngươi ăn cơm tiếp, ta về phòng lấy di động, chụp một tấm làm kỷ niệm."

Tâm tống Phong Ly bị lời nói của ái nhân làm cho đau đơn, lão bà quá đáng thương, cơm nhà cũng muốn chụp lưu niệm, quả nhiên khi còn nhỏ đã chịu nhiều cực khổ.

Nhìn theo bóng dáng Úc Tích lên lầu, Tống Phong Ly liếc mắt nhìn ca ca hắn một cái, "Ca, ngươi không được ăn cơm. Chờ lão bà của ta chụp xong, nếu không món ăn sẽ trông rất khó coi."

Trống Trạch Nghiêm ôm tay ngồi ở trên ghế tức đến ngứa răng, lại không muốn mắng hắn, dù sao cũng là bảo bối của hắn. Đáng tiếc bảo bối chỉ biết quan tâm người khác, hắn còn là lần đầu tiên thấy bảo bối của mình quan tâm người khác như vậy. Một cổ ghen tuông bùng phát.

Khó chịu cực kỳ.

Thật vất vả cùng bảo bối của mình đơn độc ở chung, Trống Trạch Nghiêm sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn ghé vào trên người bảo bối, "Tiểu Ly, ngươi cả buổi tối không về nhà, có nhớ ca ca không?."

Tống Phong Ly đưa qua một ánh mắt ngu ngốc, đẩy hắn ra, "Ai nha, ngươi tránh ta xa ra một chút, thân mật quá đợi lát nữa lão bà của ta thấy được sẽ ghen."

Tống Trạch Nghiêm không nghĩ tới trước kia đệ đệ thường xuyên dính lấy hắn bây giờ lại ghét bỏ hắn, trong lòng quay cồng lửa giận, trong đầu nghĩ đến ban ngày bọn họ nói qua đã là chuyện vợ chồng, lửa giận nhiễm đỏ con mắt, kí©h thí©ɧ thần kinh của hắn.

Tống Trạch Nghiêm đột Nhiên giữ đầu đệ đệ, hắn đưa môi lên hôn một cách thô lỗ, một tay kia ôm eo đệ đệ đem hắn ẩn ở trên người mình.

"Ngô ngô~...ca, ngô~ ca ngươi làm gì?" Tống Phong Ly trách thoát caca ôm ấp, "Ca ngươi điên rồi."

"Bốp" một tiếng, ở trên mặt caca đánh một bạt tay.

Lập tức, trên khuân mặt tuấn tú in dấu năm ngón tay. Tống Phong Ly có chút đau lòng, vuốt mặt hắn, nói: "ca, ta không phải cố ý, ngươi có đau không?."

Thấy đệ quan tâm mình như thế, đầu quả tim Tống Trạch Nghiêm nhũn ra, luyến tiếc phát giận, bàn tay to bao trùm bàn tay trắng nõn như ngọc của đệ đệ, ôn nhu nói: "Đau, nếu tiểu Ly hôn một cái, liền sẽ hết đau."

Tống Phong Ly xấu hổ đứng lên, "Ca, ngươi tại sao lại như vậy."

Hắn che mặt, chạy lên trên lầu, "Ta không để ý tới huynh nữa, ta muốn đi tìm lão bà của ta."

Tống Trạch Nghiêm nhìn đệ đệ hoảng hốt bỏ chạy, câu môi cười.

Buổi tối đi ngủ, đương nhiên Tống Phong Ly và Úc Tích cùng chung một phòng, hai người ôm ấp cùng nhau ngủ, không có làm, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Bữa tối bời vì bị bắt ăn quá nhiều thịt, nửa đêm Úc Tích có chút khát nước, trong phòng không có nước liền xuống lầu uống. Thời điểm trở về liền nghe được có âm thanh thở dốc.

Vẫn là phát ra từ phòng hắn.

Úc Tích nhìn trộm qua khe cửa, hắn có thể thấy hai thân thể đang triền miên giao hợp.

Úc Tích che miệng lại.

Caca ngủ đệ đệ!.

[ Cảnh báo: Truyện là 3p, thụ thụ hỗ công, 2 tiểu thụ vs bá đạo tổng tài công , 2 tiểu thụ vs minh tinh công- cân nhắc trước khi xem tiếp.]