Chương 12: Kê kê đau quá

Tống Phong Ly ở Úc gia ngủ một đêm liền cưỡng chế đem người về nhà, Úc Tích không muốn cùng hắn về nhà, hắn liền khóc, khóc đến chết đi sống lại, khóc đến ruột gan đứt đoạn, khóc đến Úc Tích mềm lòng.Cuối cùng Úc Tích đứng trước cửa nhà hắn, có chút do dự nên vào hay không.

Tống gia không hổ là Hoa Quốc nhà giàu số một, biệt thự chiếm mấy chục mẫu đất, sau khi đi qua cửa sắt chính là hồ nước, trong hồ có hai cái trơn bóng tiểu thiên sứ phì phì đô đô, tiểu kê kê còn chảy ra nước.

Xe đi vào phải mất vài phút mới đến biệt thự chính.

Kiếp trước Úc Tích từng là một tổng giám đốc, cũng coi như đã được mở mang tầm mắt, hôm nay hắn vào Tống gia, cảm giác chính mình giống đồ quê mùa lên phố.

Hắn không xứng.

Tống Phong Ly đã đi vào trong phòng, phát hiện lão bà vẫn còn đứng ở bên ngoài, không khỏi có chút hiếu kỳ nói: "Lão bà, tại sao lại không đi vào?, nhanh lên, bên ngoài bị mặt trời thiêu nóng, bên trong có điều hòa rất thoải mái"

Úc Tích nở một nụ cười khô cằn, "Lập tức tới" tiểu Thái Tử

Quả nhiên đứng ở trước mặt người giàu, chính mình thấp bé nhất.

Úc Tích vừa định vào cửa, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn quay đầu lại.

Là một đại soái ca tuấn mỹ lãnh khốc, thân hình cao lớn, hắn mặc một thân tây trang màu đen, bước chân hữu lực, mặt vô biểu tình đi tới, cả chặng đường đều coi Úc Tích là không khí.

Chờ đại soái ca đi đến cầu thang mới lộ ra tươi cười như gió xuân, dùng dọng điệu có thể hòa tan hàn băng nghìn năm nói: "Tiểu Ly, cả buổi tối ngươi không về nhà, caca rất lo lắng cho ngươi."

ĐM, công 1, Tống Trạch Nghiêm.

Trong nguyên tác, Tống Trạch Nghiêm là người hung ác bá đạo nhất, cái người phạm tội cưỡиɠ ɠiαи kê kê của Tống Phong Ly chính là bị hắn dùng thiết chùy đập cho một trận.

Hình ảnh có thể nói là cực kỳ tàn bạo.

Bước chân Úc Tích xê dịch, có chút muốn chạy đi. Có lẽ là khí thế công 1 quá mức cường đại, mũi chân Úc Tích chỉ xê dịch 1mm, sau đó đã bị công 1 dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn.

"Ngươi là ai?" Đôi mắt Tống Trạch Nghiêm như bắn ra rao găm, âm thanh rút đi độ ấm, chỉ còn lại lạnh như băng, cự người ngàn dặm.

một trận rét lạnh sinh ra trong lòng bàn chân Úc Tích, lan tràn đến khắp người hắn, đầu óc ở ngay lúc đó nghĩ đến hình ảnh chính mình phạm tội cưỡиɠ ɠiαи, còn bị cắt đi kê kê.

Sau một lúc lâu, Úc Tích nỗ lực đè xuống sợ hãi, nỗ lực làm biểu hiện của mình bình thường một chút, "Ta là" Úc Tích, bằng hữu của Tống Phong Ly.

"Không cần nói tên của ngươi cho ta" lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị Tống Trạch Nghiêm đánh gãy.

Úc Tích: "....."

"ca ngươi làm gì? Dọa đến lão bà của ta." Tống Phong Ly cảm giác được không khí gương cung bạt kiếm, vội vàng kéo lấy lão bà của mình.

Ca thật độc ác, trách không được 26 tuổi còn độc thân.

Úc Tích: tiểu thiên sứ đem ta đẩy xuống hố lửa, có cảm giác tiểu kê kê phát đau.

"Ngươi nói cái gì? hắn là lão bà của ngươi?"

Sắc mặt Tống Trạch Minh đen như đít nồi, gương mặt lãnh lẽo như kết tầng tầng lớp băng, ánh mắt sắc bén bắn ra hóa thành lưỡi dao sắc bén cắm ở trên người Úc Tích.

Chỉ là lưỡi dao vô hình nhưng cũng đủ để Úc Tích cảm nhận được sinh mệnh đang cận kề nguy hiểm.

Là nam nhân liền không thể túng, Úc Tích trịnh trọng nói: "Ngươi hảo, ta là Tống Phong Ly...Bằng hữu."

"A?." Tống Phong Ly không nghe được xưng hô muốn nghe, đôi mắt lập lèo ảm đạm, "Chúng ta là chồng chồng."

Những lời này nhiều ít có chút ý tứ an ủi.

"A! Lão công, lão bà? các ngươi kết hôn?" Tống Trạch Nghiêm dùng ánh mắt độc ác mà nhìn chằm chằm Úc Tích, như thể có thể đem người nhìn chằm chằm ra hai cái động.

Tống Phong Ly cùng bọn họ không ở cùng một trạng thái, lôi kéo Úc Tích vào cửa, "Trên mạng đều gọi như thế, hơn nữa chúng ta cũng đã làm chuyện vợ chồng, đại ca ngươi không phải từng nói phát sinh loại chuyện này chính là phu thê sao? Chúng ta hiện tại chính là như vậy"

Úc Tích: "..." Lửa đã đủ lớn, tiểu thiên sứ còn lấy một thùng xăng tới trợ hứng.

Mạng ta xong rồi.

Úc Tích dùng ót ( gáy) cũng cảm giác được khí áp công 1 càng ngày càng thấp, đôi mắt ngoan độc giống như tia nhọn ghim sau lưng mình.

Úc Tích căng da đầu đi theo tiểu thiên sứ ra phòng khách, ngồi trên sô pha ăn trái cây a di đưa lại đây.

Tống Trạch Nghiêm đứng ở trước cửa trong chốc lát, dùng ánh mắt tử vong chăm chú nhìn Úc Tích.

Tống Trạch Nghiêm đi tới, ngồi bên cạnh tiểu thiên sứ, đưa cho hắn quả cherry, "Tiểu Ly, há mồm, caca uy ngươi"

Thời điểm nói chuyện còn liếc nhìn Úc Tích.

Úc Tích: "....." Công 1 có chút ấu trĩ nha.

Úc Tích mặt không đổi sắc tự cố ăn hết một quả chuối, cũng không xem bọn họ thâm mật. Rốt cuộc bọn họ mới là công thụ chính quy, còn hắn chỉ là pháo hôi giữa đường nhảy ra tới.

Biết điều một chút là được.

Tống Phong Ly không thể hiểu nổi mà liếc nhìn caca, ghét bỏ nói: "Ca, ngươi còn chưa rửa tay, ngươi tự ăn đi." Dứt lời, liền tựa đầu vào vai Úc Tích nũng nịu nói, "Lão bà, ta muốn ăn chuối của ngươi."

Tiểu thiên sứ, ngươi nói chuyện rất khiến người ta hiểu lầm a.

Úc Tích cũng nói với hắn một câu, "Buổi tối cho ngươi ăn"

Nói xong liền hối hận, bời vì công 1 liếc xéo hắn một cái.

Tiểu thiên sứ bị câu nói kia làm hắn phát ngứa, hiện tại trong lòng chỉ nghĩ đến việc kia, e thẹn mà cầm lấy chuối trong tay Úc Tích, nhỏ giọng nói, "Buổi tối cũng muốn ăn."

Úc Tích: "...Ân." Buổi tối cùng nhau ăn.

"Ăn cái gì mà ăn, ai cho phép ăn." Tống Trạch Nghiêm đứng lên, hô to, "Buổi tối ta nhìn chằm chằm các ngươi."

Bỗng nhiên có cảm giác công 1 có chút đáng yêu.

Tống Phong Ly vẻ mặt mộng bức, "Caca cũng muốn ăn sao?" sau đó vặt lấy một quả chuối, "Cho ngươi ăn"

Ánh mắt Tống Trạch Nghiêm dừng ở quả chuối to trong tay đệ đệ, ánh mắt đen tối không rõ. Một lúc lâu sau, hắn cầm lấy chuối xoay người đi mất.

Trận cờ này lấy Tống Trạch Nghiêm rời đi, tuyên bố chấm dứt, Úc Tích dành thắng lợi.