Chương 6: Vào cung

Lan Trạch chịu đựng cái nhìn từ Cơ Thường, em hơi mất tự nhiên, nhạc sư đã được mời đến, theo tiếng đàn chậm rãi vang lên em bắt đầu cất tiếng hát.

Bài Mưa Giang Nam là khúc nhạc nổi tiếng từ mười mấy năm trước, bây giờ đã chẳng mấy người nghe, nhạc sư biết đàn cũng thật hiếm thấy.

Thường ngày em rất ít khi hát, mẹ dạy em nhưng cấm em hát cho người ngoài nghe. Ban đầu do căng thẳng nên em hát hơi vấp, ngay đối diện em là Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình ngồi yên đó, ánh mắt bình tĩnh hòa nhã, tự dưng tâm trạng em dịu đi đôi chút, không sợ như lúc nãy nữa.

"Hôm nay chia ly, tiếng mưa theo chàng vào mộng, thấy chàng sau rìa núi xuân, mỗi độ mưa xuân thường gặp gỡ..."

Lan Trạch hát tầm tầm, màu giọng em dễ nghe, giọng trong trẻo riêng biệt của thiếu niên, cộng thêm vẻ ngoài em xinh đẹp, hôm nay mặc một bộ áo bào dài xanh biếc, hòa với tiếng đàn, tựa như người đang ở giữa màn mưa Giang Nam thật vậy.

Nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Lan Trạch khẽ mím môi, vừa rồi em cứ nhìn Tạ Cảnh Đình suốt vì căng thẳng, giờ đã hát xong, em lập tức thu tầm mắt lại.

Em đứng ở trước vị trí chủ tiệc, mồ hôi ướt lòng bàn tay, im lặng chờ Cơ Thường ra lệnh. Nếu Cơ Thường không hài lòng thì có lẽ hôm nay em phải rơi đầu mất rồi.

Cơ Thường không nhìn nữa, hỏi Tạ Cảnh Đình: "Như Tuyết, ai đưa nó đến thế, hồi trước trẫm chưa thấy lần nào."

Tạ Cảnh Đình nói: "Mấy hôm trước xuống Từ Châu làm việc, bố mẹ cậu bé làm thuê trong Từ phủ, trong nhà còn mỗi mình cậu bé, ta với Thường Khanh đi ngang qua, thiếu niên này pha trà cho bọn ta, ta bèn dẫn nó theo về."

Lan Trạch nghe mà ngớ người, Tạ Cảnh Đình bốc phét không cần cả biên tập, em không nhịn được nhìn Tạ Cảnh Đình một cái, biểu cảm Tạ Cảnh Đình hòa nhã, không thể nào nhận ra là đang bịa đặt bừa.

Chuyến đi Từ Châu vốn theo sắp xếp của Cơ Thường, gần như người làm trong Từ phủ đều liên lụy hết, nhưng trẻ nhỏ vô tội.

Huống chi Tạ Cảnh Đình lương thiện xưa giờ.

Cơ Thường: "Xưa nay ngươi vẫn thương người, vừa khéo bên trẫm đang thiếu người biết hát, Như Tuyết, đưa nó sang chỗ trẫm mấy hôm, ngươi thấy sao?"

Trương Nguyên Xuân đứng bên rìa không ngờ sẽ có màn này, thoáng chốc không biết nên vui hay nên như nào, cậu ta liếc nhìn Lan Trạch một cái theo phản xạ, phát hiện ra mặt Lan Trạch đã trắng bệch.

Tính tình Cơ Thường sáng nắng chiều mưa, nghe nói tháng nào cũng có tận mấy kẻ hầu chết ngoắc ngoải bị khiêng từ điện Kim Loan ra.

Kể cả Lan Trạch sang đấy được Cơ Thường vừa mắt nhất thời, thì cũng ở lại được bao lâu cơ chứ?

Tạ Cảnh Đình không nói đồng ý, mà bảo Cơ Thường: "Việc này phải hỏi ý bản thân cậu bé đã."

"Lan Trạch, ngươi có muốn vào cung không?"

Dĩ nhiên Lan Trạch không muốn, mặt em đã tái mét, em cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích tí nào, đôi mắt nai nhìn sang Tạ Cảnh Đình theo bản năng, trong ánh mắt là vẻ cầu xin.

Em mà nói không sẽ làm hoàng đế mất mặt, kết cục sau này cũng chẳng tốt đẹp gì nổi.

Tạ Cảnh Đình chỉ thoáng nhìn Lan Trạch một cái rồi dời mắt đi ngay, nói với Cơ Thường: "Mấy hôm nữa là khai giảng Quốc tử giám rồi, để cậu bé sang mấy hôm cũng không sao."

"Ngươi định cho nó vào Quốc tử giám à?"

Tạ Cảnh Đình khẽ gật đầu, nói với Cơ Thường: "Cậu bé chỉ biết hát bập bẹ, ngày xưa bố mẹ cũng không dạy cho học chữ, nếu ta đã nhận nó vào phủ thì cho học hành sơ sơ vẫn hơn."

Dứt lời mặt Lan Trạch đỏ bừng, dù rằng Tạ Cảnh Đình không hề nhìn em.

Không ngờ Tạ Cảnh Đình đã biết việc em chưa học chữ, lại còn nói ra ngay giữa chốn đông người thế này nữa....Em biết là vì cho em có cơ hội quay về.

Nhưng mà... em thấy mất mặt lắm lắm.

Trương Nguyên Xuân cười hẳn thành tiếng luôn, mười bảy tuổi rồi mà vẫn chỉ biết đọc Tam tự kinh, lan truyền ra đúng là người ta phải cười rớt hàm ấy.

Mặt Lan Trạch nóng bừng, em rũ đầu xuống, chỉ mong tìm được cái lỗ mà chui tạm.

"Ngươi nói có lý, trông nó thế mà còn chưa biết chữ." Phản ứng của Cơ Thường nhạt đi, liếc Lan Trạch một cái, lúc nãy còn thấy tươi đẹp mà giờ nhìn lại cử chỉ Lan Trạch cứ khép nép, trông kiểu thấp bé hèn kém.

Rốt cuộc cũng chỉ là đứa xướng ca thôi.

Trong đầu Lan Trạch "chỉ là đứa xướng ca" thì toàn là Tạ Cảnh Đình biết từ lúc nào thế, sao vẫn phải giao đề bài cho em, có phải để cố tình khiến em lộ ra sơ sót.

Vậy có phải Tạ Cảnh Đình cũng biết cả việc em nhờ tú tài viết bài hộ không nhỉ?

Sau đấy Lan Trạch cũng chẳng có lòng dạ ăn uống gì nữa, Trương Nguyên Xuân ngồi cạnh em, giọng điệu có vẻ mỉa mai, "Không ngờ mi còn chả biết chữ mà đốc chủ lại che chở mi thế."

"Ta hỏi mi, đốc chủ nhặt được mi trên đường thật à? Đốc chủ có nói gì với mi không?"

Trương Nguyên Xuân vòng vèo quanh em hỏi tới hỏi lui.

Lan Trạch nghe vào tai này xong lại ra tai kia, em vờ như không biết, cầm miếng điểm tâm lên nhét vào mồm.

"Đừng tưởng là đốc chủ che chở mi thì không sao nữa, Cơ Thường mà làm gì mi thật thì đốc chủ cũng chịu thôi."

Trương Nguyên Xuân lẩm nhẩm vào tai em, "Xem xem mi có mạng mà về đi học Quốc tử giám không nhé."

Sau khi tan tiệc tối, Cơ Thường rời đi, thị vệ sang tìm Lan Trạch, Lan Trạch phải theo cùng về cung.

"Mời tiểu công tử." Người xuất hiện là thị vệ bên cạnh Cơ Thường, Lan Trạch vô thức quay đầu nhìn lướt một cái.

Tầm mắt em chỉ trông thấy một góc áo khoác dài màu đen, không trông thấy gương mặt Tạ Cảnh Đình.

Lan Trạch không mang gì theo, chỉ có mỗi chiếc khóa bạc em luôn đeo bên mình.

Xe ngựa điêu khắc hoa văn mây lành, bàn thấp trong xe đặt lò đốt hương, Lan Trạch lên xe ngựa, hình ảnh Cơ Thường mặc áo trong màu vàng sáng đang dựa bên bàn đập ngay vào mắt.

Hương xông lờ mờ thấp thoáng khiến đường nét khuôn mặt Cơ Thường còn nữ tính hơn, lúc em bước vào, đôi mắt u ám ngẩng lên, tầm mắt nhắm thẳng khóa chặt lấy em.

Lan Trạch sợ giật cả mình, cơ thể em đờ ra, cố gắng hết sức không tỏ ra mất tự nhiên trước cái nhìn của Cơ Thường, em nhỏ giọng hành lễ rồi ngồi xuống cạnh Cơ Thường.

"Tham kiến hoàng thượng."

Vừa ngồi xuống, ánh mắt em đã chạm phải một bên tay mảnh mai, cằm bị siết lấy thật mạnh, gương mặt Cơ Thường đập ngay vào mắt.

Cơ Thường bóp cằm em, ánh mắt đánh giá em một lượt từ trên xuống dưới, đôi mắt âm u như ngấm chìm trong nước, toát ra cái lạnh lẽo giá băng.

Lưng Lan Trạch đè vào vách xe, em hơi hơi nâng cằm không dám nhúc nhích gì, mồ hôi túa ra trên trán, khẽ gọi một tiếng "hoàng thượng".

Giọng lí nhí như muỗi kêu, cằm đau âm ỉ, sức lực Cơ Thường không hề nhỏ, cảm giác đau nhói cứ lan dần ra.

"Y lại đi nói đỡ cho ngươi, đúng là hiếm thấy, chắc vì cái mặt này à?" Không có người khác ở đây, sắc mặt Cơ Thường càng u ám hơn, ánh mắt như lưỡi dao đang lướt trên người Lan Trạch.

Thiếu niên đang bị gã tóm lấy co rụt lại không dám động đậy tí gì, đôi mắt rưng rưng như thể ngay giây tiếp theo nước mắt sẽ lăn dài.

Xưa nay Lan Trạch luôn nghe lời sợ chết, nói trắng ra là đã ngu ngơ còn nhát cáy, hễ người khác đầy khí thế cái là tinh thần em sẽ yếu đi, chỉ mong rụt vào lẩn trốn sau lớp vỏ của mình.

Lúc này nghe xong em đã hiểu lời Cơ Thường, ý là Tạ Cảnh Đình nói đỡ vì em, hiện tại theo bản năng em biết được đừng để Cơ Thường lí giải ra thế thì tốt hơn.

"Đốc chủ đã đưa tôi sang chỗ hoàng thượng... dĩ nhiên tôi đều do hoàng thượng xử lí ạ."

Lan Trạch đau mà không dám kêu thành tiếng, chỉ có thể nắm nhè nhẹ lấy cổ tay Cơ Thường, để Cơ Thường đừng bóp chặt quá.

"Thế à, nếu y để ý cái mặt này thì đã chẳng giao ngươi cho trẫm." Cơ Thường cảm nhận được sự giãy giụa dè dặt của thiếu niên, gã dời tay xuống bóp lấy cổ thiếu niên, sắc mặt thiếu niên đang dựa vào tường xe lập tức trắng bệch.

Cái cổ thon mảnh, cổ họng ấm nóng dưới tay, mạch đập chở đầy sức sống truyền nhịp sang theo, tất cả đều đang nằm trong lòng bàn tay gã.

Cơ Thường bóp cổ Lan Trạch, Lan Trạch chỉ có thể thở cạn đứt quãng, mặt em đỏ ửng hết lên, hô hấp tương đối khó nhọc, buộc phải giơ tay ra giữ hờ cổ tay Cơ Thường.

"Hoàng thượng..."

Lan Trạch sợ hãi đến mức trái tim sắp vọt khỏi l*иg ngực, sợ Cơ Thường sẽ bóp chết em ngay trên xe ngựa.

Em bắt đầu vùng vẫy lắt nhắt, Cơ Trường vẫn đang bóp cổ em, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm gương mặt em, rồi khi em sắp sửa không thở nổi nữa thì thả em ra.

Không khí chen lấn xộc vào trong phổi, Lan Trạch được sống lại lần nữa, em nhớ đến những gì Trương Nguyên Xuân đã nói, giờ em đã cảm nhận quá rõ ràng... sự thất thường ghê sợ của Cơ Thường.

"Khụ khụ..." Lan Trạch ho sù sụ, em che miệng mình lại, cằm em đã có mảng bầm xanh, trên cổ còn thêm mấy vệt dấu tay đỏ.

Nhìn cái là biết bị ai bóp cằm bóp cổ.

Lan Trạch ngẩng đầu lên, dáng vẻ Cơ Thường ở đối diện đã khôi phục bình thường, vẫn cứ u ám nhưng trông không điên cuồng như vừa nãy nữa.

Ánh mắt Cơ Thường dừng lại ở thiếu niên trước mặt, ngay một khoảnh khắc nào đó lúc nãy, dường như cần cổ đang bị bóp ấy là của Tạ Cảnh Đình.

Ngón tay gã khẽ khàng giần giật, ánh mắt sâu xa thêm.

"Vừa rồi trẫm hơi kích động," Cơ Thường đẩy trà trên bàn sang bên Lan Trạch.

"không làm ngươi bị đau chứ hả."

Trái tim Lan Trạch vẫn đang đập liên hồi, cảm giác ngạt thở cứ như còn đang tắc nghẹn ở họng, chạm mắt với Cơ Thường thôi em đã sờ sợ rồi, căng thẳng nhận cốc trà.

"Không ạ." Lan Trạch không dám kêu đau.

Em cảm giác lờ mờ rằng em mà nói một chữ đau thì chắc lần sau sẽ chẳng có cơ hội mà thở dốc nữa.

Xe ngựa lắc lư đi về hướng hoàng cung, Lan Trạch không biết khi nào Quốc tử giám mới khai giảng, em nhìn ra đằng xa qua tấm màn cửa sổ, cửa cung to lớn như một cái miệng rộng đang núp mình giữa bóng tối, sẽ nuốt chửng người ta.

Cảnh vật dọc đường Lan Trạch đều chưa từng trông thấy bao giờ, nơi đây là hoàng cung, là chốn phú quý vàng bạc chất chồng.

Vừa đến điện Kim Loan thì có thị vệ bước lên báo cáo, "Hoàng thượng, quốc sư cầu kiến ạ."

"Thiện Hi? Bảo quốc sư vào chính điện chờ trẫm."

Cơ Thường thuận miệng ra lệnh, rồi nhớ ra trên xe còn một người nữa.

Ánh mắt liếc sang, thiếu niên trong góc đang sờ lên cổ mình, đôi mắt trong veo hơi cụp xuống, bộ dạng này trông có vẻ vụng về, đặc biệt khơi gợi lòng thương hại của người khác.

Lan Trạch rất trắng, da khắp người đều trắng như lụa tuyết, dấu ở cổ và cằm quá là nổi bật, cứ như để lại vết đỏ tươi trên nền tuyết tinh khôi, cực kì chói mắt.

Tự dưng tâm trạng Cơ Thường khá hơn tí ti, ánh mắt thì vẫn tối tăm, gã nói với Lan Trạch: "Đi vào với trẫm."

Lan Trạch đã cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác hiện diện của mình, không ngờ vẫn cứ bị chú ý, em chỉ mong sao Cơ Thường mau chóng quẳng em vào cái cung nào đấy bắt em làm lụng đừng có để tâm đến em.

Em thích làm việc, không thích phải nơm nớp kiêng dè người khác.

Em vội vàng đi sau Cơ Thường, người vẫn đang mặc bộ áo khoác dài màu xanh biếc, bước theo vào điện Kim Loan.