Theo bản năng nàng muốn chạy trốn, nhưng lại cơ thể cứng đờ, hai chân như bị thứ gì đó đóng đinh xuống đất, căn bản không thể động đậy.
Nàng chỉ có thể dùng sức kéo quần, không cho Bạch Hổ cởϊ qυầи của nàng ra.
Thấy Bạch Hổ dùng sức khá lâu mà vẫn không thể cởϊ qυầи, nàng có hơi may mắn khi hôm nay mặc quần jean và đeo thắt lưng rồi mới xuyên sách, nếu không bây giờ đã bị Bạch Hổ cởϊ qυầи dễ như trở bàn tay.
Mặc dù phải chuẩn bị tâm lý khi tới thế giới thú nhân, nhưng nghĩ đến bản thân bị con Bạch Hổ kia làm chuyện đó thì…
Trong lòng vẫn không chấp nhận nổi.
Grào—
Bạch Hổ nóng lòng muốn cởϊ qυầи nàng ra để xem, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra với cái quần của nàng, nó dùng sức kéo nhưng không thể kéo được.
Mà giống cái này, còn dùng tay giữ lấy quần, rõ ràng không cho nó cởi ra.
Nó đành phải gầm nhẹ một tiếng, ra lệnh cho nàng mau buông tay ra khỏi quần, nếu nó thực sự dùng sức, chiếc quần của giống cái có thể sẽ bị xé rách mất.
Tống Tiểu Noãn không muốn buông tay, nhưng bị Bạch Hổ gầm lên như vậy, cả người lập tức cứng đờ, không biết vì sao mà tay buông lỏng ra, sau đó cảm nhân được bên dưới có hơi lạnh, Bạch Hổ đã kéo quần của nàng xuống.
Hai chân trắng nõn cứ như vậy phơi ra ngoài không khí, nàng lập tức cảm giác được trái tim của mình đang bị gió lạnh thổi qua.
Bạch Hổ ngẩng đầu, cẩn thận nhìn mông Tống Tiểu Noãn, nhưng nơi đó trơn bóng, không có gì ở đó.
Giống cái chắc chắn phải có cái đuôi!!!
Nhất định giống cái này không phải là Xà tộc, cũng không phải là Ngư tộc! Mùi hương trên người của nàng thơm như vậy, chắc chắn không phải là Xà tộc hôi hám hay Ngư tộc đáng ghét!!!
Không tìm thấy cái đuôi, Bạch Hổ có hơi tức giận.
Tống Tiểu Noan sợ tới mức nhắm hai mắt lại, cả người nàng cứng đờ không dám cử động, cảm nhận hơi thở của con hổ quanh người nàng.
Bỗng nhiên hơi thở nóng bỏng thổi vào mông nàng, cả người rùng mình, đột nhiên nàng mở to mắt.
“Không, đừng…”
Nàng run rẩy, mở miệng nói.
Ngay sau đó liền cảm giác được một cái đệm mềm mại, banh mông nàng ra.
Không!
Vậy mà giống cái này lại không có đuôi!!!
Grào!
Bạch Hổ tức giận gầm lên, sao có thể, sao nàng có thể là giống cái của Xà tộc hay Ngư tộc chứ!!!
“A—”
Tống Tiểu Noãn bị dọa đến mức hét lên một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất, cơ thể còn run rẩy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, nước mắt rơi lã chã.
Grào grào grào!!!
Nhìn thấy giống cái khóc, trong lòng Bạch Hổ càng tức giận, muốn đi an ủi nàng, nhưng nghĩ tới nàng có thể là thú nhân của Xà tộc hay Ngư tộc, nháy mắt lại vô cùng tức giận, giận dữ gầm lên vài tiếng nữa, ý muốn nói: Không được khóc!
“Oa oa—"
Nhưng mà giống cái lại càng khóc to thêm, dường như đôi mắt kia giống như dòng suối, không ngừng chảy nước, càng nhìn càng bực bội.
Grào!
Hắn lại tức giận gầm lên một tiếng về phía nàng.
Tống Tiểu Noãn không biết rốt cuộc Bạch Hổ bị làm sao, không phải lúc nãy tâm trạng vẫn rất tốt sao? Chẳng lẽ sau khi cởϊ qυầи của nàng, hắn không hài lòng với cái mông của nàng, cho nên mới tức giận sao?
Bạch Hổ bực bội đi vòng quanh Tống Tiểu Noãn, đôi mắt thú thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào nàng.
Mỗi lần Tống Tiểu Noãn bị nó nhìn chằm chằm, trong lòng lại run lên, không khỏi thu mình thành một quả bóng, đôi mắt ngập nước sợ hãi nhìn Bạch Hổ.
Bây giờ Bạch Hổ đang rất tức giận, hắn là Bạch Hổ ưu tú nhất của Hổ tộc, cũng là vị vua đời tiếp theo, hắn sẽ phải trưởng thành, phụ thú và mẫu thú muốn hắn đi tìm một người bạn lữ, giống cái trong tộc đều muốn hắn làm bạn lữ, nhưng hắn đều coi thường, hắn cảm thấy bản lữ của mình phải ưu tú nhất, nhưng hắn còn chưa gặp được, vì vậy hắn quyết định rời khỏi gia tộc đi rèn luyện một thời gian, đồng thời tìm kiếm bạn lữ cho bản thân.
Khi tập luyện ở đây, lúc hắn nhìn thấy giống cái nhỏ mười phần đáng yêu thơm tho này, hắn liền cảm thấy trái tim đang đập loạn nhịp, hắn yêu nàng, nhất kiến chung tình!
Vì vậy, cho dù phải đắc tội với đám chó sói kia, hắn cũng phải mạo hiểm cứu giống cái này từ trong tay của đám chó sói.
Nhưng không nghĩ rằng giống cái này vậy mà lại không có đuôi, có thể nàng là Xà tộc hay Ngư tộc chán ghét kia!!!