Chương 17

Đã bảy ngày trôi qua, Lâm Phó Niên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Lâm Quý Nguyên thì bận rộn ở công ty, mỗi ngày Ninh Lê sẽ ở lại cùng Lâm Phó Niên một lúc.

Ninh Lê mặc dù không muốn gặp người nhà họ Giang nhưng hôn sự giữa con trai bà và Giang Dư Trì đã được định rồi.

Người nhà họ Giang được phép vào thăm nhưng không được để Ninh Lê thấy, Thẩm Chi Ức cũng dành thời gian đến thăm Lâm Phó Niên.

Cậu ta nói với Lâm Phó Niên những gì đã xảy ra với Giang Dư Trì trong ba năm qua, nhưng cho dù cậu ta nói bao nhiêu, Lâm Phó Niên cũng không thể nghe thấy.

Giang Dư Trì chỉ có thể đến bệnh viện nhìn lén cậu vào ban đêm.

Vào đêm ngày thứ bảy khi Giang Dư Trì đến phòng bệnh như thường lệ, vừa bước vào phòng anh đã thấy Lâm Phó Niên nằm bất động trên giường.

Nếu không phải có hơi thở và nhịp tim thì anh thật sự cho rằng cậu đã chết.

"Đã bảy ngày rồi, cậu vẫn còn ngủ sao?"

"Cậu không muốn lấy tôi sao? Lời hứa của chúng ta sắp được thực hiện rồi."

"Lâm Phó Niên, làm sao tôi có thể nhận ra tình cảm của tôi dành cho cậu đây, là tình yêu, chiếm hữu hay hận thù."

Giang Dư Trì nắm bàn tay lạnh giá của Lâm Phó Niên.

“Cậu nói xem nếu ba năm trước cậu không bỏ đi, chúng ta có thể đã kết hôn ba năm rồi, chẳng phải rất hạnh phúc hay sao?”

"Nhưng cậu lại bỏ đi quá dễ dàng, giống như cậu chưa từng yêu tôi vậy."

"Tôi… đã không còn là người bình thường nữa. Kể từ khi cậu biến mất vào ba năm trước, tôi đã không còn là người bình thường nữa."

Giang Dư Trì đặt tay của Lâm Phó Niên vào trong chăn, anh thở dài, đứng dậy từ từ rời đi.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lâm Phó Niên, người đang nằm trên giường khẽ cử động ngón tay, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt cậu.

....

Ba người Phó Tinh Nghịch, Đoàn Cảnh Thời, và Trác Dương đến thăm Lâm Phó Niên vào buổi sáng ngày thứ tám.

Ba người đứng bên giường.

Giọng điệu Đoàn Cảnh Thời có chút bất đắc dĩ: "Việc huấn luyện của chúng ta còn chưa hoàn thành, vốn chỉ xin huấn luyện viên bảy ngày nghỉ phép."

"Sau đó chúng tôi đã nói với huấn luyện viên về tình trạng của cậu, muốn ở lại với cậu thêm mấy ngày nữa, chờ cậu tỉnh lại nhưng mà cậu đã hôn mê tám ngày rồi."

"Hướng luyện viên nói hôm nay chúng tôi bắt buộc phải về."

Cổ họng Đoàn Cảnh Thời thắt lại: "Niên Niên thối... Cậu mau tỉnh lại đi, chờ chúng tôi hoàn thành việc học sẽ trở lại với cậu."

"Khi chúng tôi trở về nhất định phải nhìn thấy một Niên Niên hoạt bát đấy. Nếu như cái người Giang Dư Trí kia đối xử tệ với cậu, cậu có thể nói cho chúng tôi biết."

"Chúng tôi chắc chắn sẽ cho anh ta một trận no đòn!"

Trác Dương tiến lên đeo vào cổ tay Lâm Phó Niên một cái vòng tay.

"Chiếc vòng tay này khắc tên của bốn người chúng ta, chúng tôi nghĩ kỹ rồi, những thứ xa xỉ kia cậu cũng không thiếu."

“Tặng món quà sinh nhật ý nghĩa còn hơn, đừng đánh mất nhé, mau khỏi bệnh đi.”

Đoàn Cảnh Thời kinh ngạc nói: "Tiểu Niên Niên, cậu thấy không? Anh Dương hôm nay nói nhiều quá kìa, cậu nghe được chắc chắn sẽ kinh ngạc đấy."

Vừa dứt lời, ánh mắt Đoàn Cảnh Thời liền rơi vào trên cổ của Lâm Phó Niên.

"Vòng cổ của Niên Niên đâu?"

Phó Tinh Nghịch và Trác Dương cũng nhìn sang, chiếc vòng cổ đã biến mất, trên cổ trống rỗng.

Đoàn Cảnh Thời hỏi: "Sợi dây chuyền đâu rồi? Niên Niên cậu ấy nói là từ nhỏ đã đeo sợi dây chuyền đó, tại sao nó lại biến mất?"

Phó Tinh Nghịch suy nghĩ một lúc: "Có lẽ nó đã bị chú và cô cất đi rồi."

Hai người gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.

Phó Tinh Nghịch quỳ xuống sửa sang lại mái tóc của Lâm Phó Niên.

"Xin lỗi, tôi không thể cướp cậu từ tay Giang Dư Trì."

"Chú Lâm nói không sai. Sự lựa chọn của chú ấy cũng là sự lựa chọn của cậu, tôi nhìn ra được cậu rất yêu Giang Dư Trì."

"Nếu như... Anh ta đối với cậu không tốt, chỉ cần nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đưa cậu rời đi."

"Niên Niên, chúng tôi phải đi rồi, trở về tôi sẽ rút ngắn thời gian huấn luyện, cố gắng quay lại với cậu càng sớm càng tốt."

Đoàn Cảnh Thời và Trác Dương dựa vào tường, nghe thấy tiếng mở cửa liền biết Phó Tinh Nghịch đã đi ra.

Phó Tinh Nghịch nói: "Đi thôi."

Ba người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Buổi chiều hôm đó Lâm Phó Niên đã tỉnh lại, Ninh Lê ở bệnh viện cùng cậu.

Lâm Phó Niên nằm trên giường bệnh chậm rãi tựa vào đầu giường, cảm thấy bụng hơi đau.

"Mẹ? Con hôn mê mấy ngày rồi."

Ninh Lê ngồi bên giường lo lắng nói: "Đã tám ngày rồi, Niên Niên, tạm thời con không thể xuất viện, vết thương vẫn chưa lành."

"Con có biết chúng ta đã lo lắng như thế nào không!"

Lâm Phó Niên mỉm cười: "Xin lỗi mẹ, con đã làm mẹ lo lắng rồi, còn A Tinh và những người khác đâu?"

Ninh Lê thở dài: "Bọn họ trở về rồi, Tiểu Phó kia đã đưa con đến bệnh viện, suốt đường đi cũng không hề buông tay."