Lâm Phó Niên chậm rãi quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Giang Dư Trì... Tôi không yêu anh nữa... Được không?"
"Anh cũng sắp kết hôn rồi... Tôi... buông tha cho anh, anh... cũng buông tha cho tôi đi... Tôi... Tôi, tôi không... hối hận vì quyết định năm đó."
Lâm Phó Niên khóc liên tục nói.
Giang Dư Trì nhìn Lâm Phó Niên như vậy, anh không biết phải làm gì trong lúc này, trong ký ức của anh hình như Lâm Phó Niên chưa bao giờ khóc cả.
Anh vươn tay muốn ôm người vào lòng nhưng lại không kiềm chế được chính mình mà đấm vào tường.
"Chết tiệt!"
Tính cách nóng nảy của Giang Dư Trì ngày càng nghiêm trọng, bây giờ trong anh như có sự thôi thúc phải làm gì đó, vì vậy anh chỉ nhìn Lâm Phó Niên rồi trực tiếp rời đi.
Lâm Phó Niên biết Giang Dư Trì đã bỏ đi, cậu ngẩng đầu lên lau nước mắt lung tung.
"Lâm Phó Niên! Đừng khóc! Hôm nay là sinh nhật của mày, đừng khóc... Không được khóc! Có thấy xấu hổ không!"
Cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, qua mấy giây, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, Lâm Phó Niên nhìn thấy trước mặt có một đôi giày, cậu ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt người này.
Nhưng nước mắt còn chưa kịp tan, ánh đèn từ trong bữa tiệc hắt ra khiến tất cả đều trở nên mơ hồ.
"Ngài là khách đến tham dự bữa tiệc sao? Mời ngài vào trong."
Một giọng nói khàn khàn truyền đến bên tai Lâm Phó Niên: "Tôi đến để gϊếŧ cậu."
Đồng tử của Lâm Phó Niên giãn ra, giây tiếp theo cậu cảm thấy bụng rất đau, rồi cậu ngã xuống.
Người đàn ông hoàn thành xong công việc liền quay người rời đi, anh ta mặc một chiếc áo hoodie màu đen, không che mặt.
Tốc độ rời đi không nhanh cũng không chậm.
Giang Dư Trì trở lại bữa tiệc, ngay khi anh bước vào đã nhìn thấy nhóm của Phó Tinh Nghịch và Thẩm Chi Ức.
Đoàn Cảnh Thời nhìn về phía sau Giang Dư Trì, không thấy bóng dáng của Lâm Phó Niên liền hỏi: "Này! Anh đưa Tiểu Niên Niên đi đâu vậy?"
Giang Dư Trì khinh thường liếc nhìn bọn họ: "Hiện tại các cậu đi qua đó có thể thấy được bộ dạng khóc đến ngất đi của cậu ta đó."
Trái tim của Phó Tinh Nghịch đập loạn xạ, cậu ta cảm thấy Lâm Phó Niên đã xảy ra chuyện gì đó: "Tôi đi tìm cậu ấy, các cậu ở lại đây đi."
Trác Dương nhìn bóng lưng Phó Tinh Nghịch rời đi, vươn tay túm lấy cổ áo Giang Dư Trì: "Anh đã làm cái gì với cậu ấy rồi?"
Giang Dư Trì cười khẩy: "Cái gì? Cậu nghĩ tôi đã làm gì với cậu ấy?"
Anh vừa dứt lời, Phó Tinh Nghịch đã chạy vào, ôm Lâm Phó Niên với khuôn mặt tái nhợt vào trong lòng.
Áo sơ mi trắng của cậu ta cũng bị nhuộm đỏ, không phải máu của cậu ta, mà là máu của Lâm Phó Niên.
Giọng nói của Phó Tinh Nghịch run lên: "Mau... gọi xe cứu thương!"
Mọi người nhìn thấy cảnh này cũng không kịp phản ứng lại.
Phó Tinh Nghịch lại hét lên, cậu ta hiếm khi mất kiểm soát như thế này: "Gọi xe cứu thương!"
Một tiếng hét này, tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần, mới nhìn thấy con dao trên bụng của Lâm Phó Niên.
Đoàn Cảnh Thời cầm điện thoại di động gọi 120: "Alo... Alo, bạn tôi bị đâm, ở nhà họ Lâm, địa điểm là nhà họ Lâm, mau tới đây nhanh lên."
Ánh mắt Trác Dương rơi vào trên người Thẩm Chi Ức: "Cậu đi tìm chú Lâm và những người khác tới đây đi mau lên.”
Thẩm Chi Ức gật đầu rồi hoảng sợ rời đi, cậu ta biết rằng mình phải nhanh lên, nếu không Lâm Phó Niên có thể sẽ chết.
Phó Tinh Nghịch chậm rãi ngồi xuống đất, cố gắng không để máu của Lâm Phó Niên chảy ra quá nhiều.
Trác Dương đấm một quyền khiến Giang Dư Trì ngã xuống đất: "Đây là anh làm hả?"
Cậu ta luôn luôn ít nói, chỉ biết dùng hành động.
Giang Dư Trì ngây người ngồi trên mặt đất, anh không biết phải giải thích gì nữa, cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Phó Niên trong vòng tay của Phó Tinh Nghịch.
Hai tay Phó Tinh Nghịch che bụng Lâm Phó Niên, máu vẫn đang chảy, cậu ta nhắm mắt lại, cả người tràn ngập tức giận.
Đoàn Cảnh Thời quỳ xuống bên cạnh Lâm Phó Niên gần như phát điên: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ."
Trác Dương đứng tại chỗ, tuy rằng không nói lời nào nhưng là hai mắt đẫm lệ đã phản bội cậu ta.
"Niên Niên! Niên Niên!" giọng nói của một người đàn ông và một người phụ nữ vang lên từ phía sau.
Khi vợ chồng nhà họ Lâm biết tin, bọn họ đã chạy đến, nhìn thấy Lâm Phó Niên với máu khắp bụng.
"Niên Niên!"
"Chuyện gì vậy? Xe cấp cứu đâu!"
Đoàn Cảnh Thời vừa khóc vừa nói: "Cô chú... xe cấp cứu còn chưa tới."
Lâm Quý Nguyên hét lên: "Lái xe! Lái xe đến bệnh viện."