Chương 11

Lâm Phó Niên liếc nhìn nắm đấm của Giang Dư Trì, tiến lên một bước bảo vệ Đoàn Cảnh Thời ở phía sau.

"Hôm nay là tiệc sinh nhật của tôi, mong anh đừng làm loạn ở đây."

"Phu nhân của anh còn ở đây, muốn tôi làm người tình của anh, anh không sợ cậu ấy hiểu lầm sao?"

Thẩm Chi Ức chỉ vào chính mình "..." Tôi hiểu lầm cái gì được chứ, trở thành một công cụ cũng thật khó khăn.

Lâm Phó Niên buộc mình phải bình tĩnh lại: "Tôi, Lâm Phó Niên, có lỗi với anh vì những gì đã xảy ra vào ba năm trước."

"Nhưng hiện tại anh đối với tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc, khách khí với anh cũng chỉ là vì nhà họ Lâm."

Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Người ngoài sao?"

Vừa dứt lời, cổ tay Lâm Phó Niên truyền đến một lực nắm cực lớn: "Giang Dư Trì, anh làm gì vậy!"

Giang Dư Trì kéo Lâm Phó Niên đi mà không nói một lời, sức lực rất lớn, Lâm Phó Niên cảm nhận được anh đang rất tức giận.

Thấy vậy, Phó Tinh Nghịch và những người khác định đi theo nhưng bị Thẩm Chi Ức ngăn lại.

"Mọi người không thể đi!"

Lâm Phó Niên vùng vẫy để thoát ra nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc, càng giãy giụa càng đau, cậu cũng muốn giải quyết một lần cho xong.

"A Tinh, cậu để ý hộ tôi Cảnh Thời với Dương Dương nhé, cả Trì phu nhân nữa. Tôi sẽ quay lại ngay."

Khi Phó Tinh Nghịch và những người khác nghe thấy điều này, bọn họ không nói gì thêm, họ tôn trọng Lâm Phó Niên.

Đoàn Cảnh Thời trừng mắt hung hăng nhìn Thẩm Chi Ức một cái: "Cậu cái người này! Sao lại làm thế! Giang Dư Trì là người yêu của cậu đó! Vậy mà cậu không nóng vội chút nào sao!"

Thẩm Chi Ức đứng đó không nói lời nào, cậu ta nên trả lời câu hỏi này như thế nào đây, cậu ta cũng không thể nói rằng mình đã giao dịch với Giang Dư Trì.

Hay là nói do cậu ta không thích Giang Dư Trì chút nào, cho nên không lo lắng.

Giang Dư Trì kéo Lâm Phó Niên đi ra ngoài.

Lâm Phó Niên cũng có chút tức giận: "Giang Dư Trì, cuối cùng thì anh muốn làm gì! Anh có biết rằng anh kéo tôi rất đau không!"

Giang Dư Trì kéo cậu đến một nơi không có ai xung quanh, ép cậu vào tường hỏi: "Lâm Phó Niên, tôi có phải là người ngoài không?"

Lâm Phó Niên hét lên: "Giang Dư Trì, anh phát điên vì cái gì vậy? Ba năm nay tính cách của anh đã trở thành như thế này sao?"

"Anh đến đây chỉ để làm nhục tôi trước mặt khách sao? Vậy thì anh thành công rồi đấy."

Giang Dư Trì nắm chặt cổ tay Lâm Phó Niên: "Cậu có xứng đáng để nói với tôi về ba năm này không? Cậu bỏ đi ba năm chỉ vì đi tìm Phó Tinh Nghịch?"

"Tôi làm nhục cậu thì sao? Thế nào? Cậu cảm thấy oan ức lắm à?"

Lâm Phó Niên nhìn anh chằm chằm: "Ba năm qua không phải anh cũng có người yêu rồi sao?"

"Anh được phép có người yêu, còn tôi thì không được à?"

Giọng điệu của Giang Dư Trì lạnh lùng: "Đây là món nợ ba năm mà cậu nợ tôi, đáng lẽ cậu phải chuộc lỗi, tôi không cho phép cậu có người yêu."

Lâm Phó Niên cười lớn: "Giang Dư Trì anh thật buồn cười, tôi nợ anh cái gì? Tôi, Lâm Phó Niên, nợ người khác chứ không bao giờ nợ anh!"

Giang Dư Trì cố gắng kìm nén cơn giận của mình: "Tôi nói cho cậu biết, đây mới chỉ là bắt đầu, tôi muốn cậu tận mắt nhìn thấy Thẩm Chi Ức kết hôn với tôi."

"Thứ từ nhỏ thuộc về cậu, nay đã bị trao cho người khác, cậu có hối hận không?"

Lâm Phó Niên sững người trong giây lát, khóe mắt đỏ hoe: "Hai người... Sắp kết hôn sao?"

Giang Dư Trì cười chế nhạo, phá vỡ biểu cảm trên mặt của Lâm Phó Niên.

"Cậu có biết vẻ mặt của cậu bây giờ như thế nào không? Trên mặt cậu tràn đầy thương tiếc và yêu tôi, cậu nói thử xem lúc trước vì sao cậu lại rời bỏ tôi."

"Cậu quan tâm đến việc tôi có kết hôn hay không đúng không? Vậy thì cậu có thể làm người tình của tôi, dù sao thì cậu và Chi Ức có khuôn mặt rất giống nhau, cho nên tôi có thể..."

Lâm Phó Niên hét lên cắt đứt lời của Giang Dư Trì, đẩy anh ra: "Đủ rồi! Đừng... đừng nói nữa."

Trong giọng nói của Giang Dư Trì cũng mang theo một vài tiếng khóc đè nén, nhưng Lâm Phó Niên không nhận ra điều đó.

"Lâm Phó Niên, ba năm trước tôi còn tưởng rằng cậu có chút lưu luyến không muốn rời xa tôi, không nghĩ tới cậu là một người tính tình tàn nhẫn như vậy."

"Ngay từ đầu cậu đã lựa chọn rời đi thì cậu không nên quay lại, cậu không nên lại xuất hiện trong thế giới của tôi, cậu có biết không, Lâm Phó Niên!"