Lâm Phó Niên nhìn hai người bằng ánh mắt đầy xem thường: “Đi đi đi, tôi với A Tinh cũng giống mấy cậu thôi, đều là anh em tốt của nhau cả.”
Mọi người tán gẫu với nhau một hồi thì Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê dẫn Lâm Phó Niên đi lên lầu hai.
Tầm nhìn ở lầu hai cực kỳ rộng, từ lầu hai nhìn xuống có thể nhìn được hết khách mời ở phía bên dưới.
Lâm Quý Nguyên mỉm cười: "Cảm ơn tất cả mọi người vì đã đến đay tham dự bữa tiệc sinh nhật của con trai tôi."
"Mọi người không cần khách khí, cứ ăn uống no say nhé."
Mọi người đều ngước nhìn vợ chồng nhà họ Lâm và Lâm Phó Niên.
"Lâm tổng, con trai của ngài năm nay đã hai mươi mốt rồi, không biết đã kết hôn chưa."
Khi câu này được nói ra, nhiều người cũng nói hùa theo.
Lâm Quý Nguyên cười thầm, làm sao ông có thể không biết những người này có ý gì.
"Con trai của tôi vẫn còn quá nhỏ, với cả từ nhỏ nó đã có người trong lòng nên đành lãng phí ý tốt của mọi người rồi."
"Thật sao? Tôi lại cảm thấy hình như cậu chủ nhà họ Lâm không thích người trong lòng lắm."
Lâm Phó Niên biết đó là ai ngay khi cậu nghe thấy giọng nói.
Lại là Giang Dư Trì.
Mọi người nhìn về phía giọng nói phát ra, Giang Dư Trì và Thẩm Chi Ức đang chậm rãi đi tới.
"Đây không phải là cậu hai nhà họ Giang hay sao?"
"Bên cạnh cậu ấy là phu nhân của cậu ấy. Cậu hai thường xuyên đưa phu nhân đi yến tiệc."
Ánh mắt của Giang Dư Trì hướng thẳng vào người Lâm Phó Niên: "Cậu Lâm, cậu thấy tôi nói có đúng không?"
Nếu Lâm Quý Nguyên không đề cập đến vấn đề này thì Giang Dư Trì sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh sẽ rời đi sau khi tham dự bữa tiệc, nhưng ông lại đề cập đến người trong trái tim của Lâm Phó Niên.
Đoàn Cảnh Thời đứng lên: "Anh có ý gì?"
"Anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng ra nói sao? Hàng năm cậu ấy đều quay lại tìm anh, anh thì sao, bên người anh lại nhiều thêm một người Thẩm Chi Ức."
"Anh có biết hàng năm vì anh mà..."
Khi Đoàn Cảnh Thời định nói tiếp thì bị Lâm Phó Niên cắt ngang: "Cậu Giang muốn nói điều gì?"
Ánh mắt Giang Dư Trì lạnh lùng đáp: "Cậu ấy vì tôi làm cái gì? Cho dù cậu ấy có làm cái gì vì tôi thì sao?"
Ninh Lê vừa muốn nói gì đó Lâm Phó Niên đã ngăn lại.
Lâm Phó Niên thở dài: "Vậy thì cậu Giang đây đang cố gắng phá huỷ bữa tiệc của tôi để làm gì?"
Giang Dư Trì ôm Thẩm Chi Ức vào trong vòng tay: "Tôi không làm gì cả, tôi chỉ đột nhiên tự hỏi, cậu chủ nhà họ Lâm đàng hoàng như vậy có cảm thấy thú vị nếu làm người tình của một người đàn ông đã có gia đình không?"
Mọi người nghe xong cuộc đối thoại liền thảo luận sôi nổi.
"Hoá ra người trong lòng của cậu Lâm là cậu hai nhà họ Giang!"
"Khó trách, bọn họ từ nhỏ đã quen biết, sao bây giờ lại thành như vậy?"
"Nghe nói cậu Lâm mất tích ba năm, ngày đó cậu Giang đã điên cuồng tìm người khắp Sầm Thành."
"Cậu hai nhà họ Giang này cũng thật tàn nhẫn. Để Lâm Phó Niên làm người tình của cậu ta sẽ trở thành trò cười trong mắt tất cả mọi người."
Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê nhìn chằm chằm Lâm Phó Niên với vẻ mặt khó coi, giống như bọn họ muốn hỏi Lâm Phó Niên định giải quyết thế nào.
Thấy Lâm Phó Niên im lặng, Ninh Lê lạnh lùng nói.
"Nếu cậu đã có người yêu rồi thì đừng chọc tức Niên Niên nhà chúng tôi nữa, nhà họ Lâm không phải nơi để cậu lộng hành!"
Lâm Phó Niên lắc đầu với Ninh Lê: "Mẹ, mẹ đi chiêu đãi khách trước đi, để con đi xử lý chuyện này."
Lâm Quý Nguyên thở dài: "Niên Niên, chuyện của người trẻ tuổi các con thì tự mình đi giải quyết vấn đề đi. Mẹ và ba sẽ đi tiếp đãi khách mời."
Lâm Phó Niên gật đầu: "Con sẽ tìm ba mẹ sau."
Lâm Phó Niên rời khỏi tầng hai đi xuống dưới tầng một.
Đoàn Cảnh Thời càng nghĩ càng tức giận, tên này nói ra những lời thật muốn bùng nổ mà.
"Giang Dư Trì! Anh mua nhà ở trấn Bát Quái à? Vừa lên đây đã nói chuyện kì quái như vậy."
"Sở thú nào không được bảo vệ tốt, lại để cho anh thừa dịp chạy ra ngoài thế, một câu tiếng người cũng không biết mà đi nói linh tinh khắp nơi?"
Giọng nói không thấp, rất nhiều người nhìn lại nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên, bọn họ lại giả vờ như không nghe thấy gì.
Giang Dư Trì nắm chặt tay: "Ở đây không đến lượt cậu nói."