Chương 9: Rõ ràng là hắn tới phá hư chuyện tốt của nàng

Nói xong, nàng và hắn ngồi vào vị trí cùng nhau, ngoan ngoãn ngồi ở một bên chủ vị, chống cằm, thoạt nhìn có chút nhàm chán.

Hôm nay họ mời không ít người, đa số khách mời trong đó đều là bằng hữu lâu ngày không gặp của Thẩm Ký, hầu hết bọn họ đều đã rời khỏi kinh thành.

Vì Ngu Thanh đích thân thỉnh cầu Thất hoàng tử, người được bá quan triều đình ủng hộ ngồi vào chủ vị trở thành Hiền Vương chi danh nên bọn họ mới có đến đây.

Có mặt mũi Thất hoàng tử ở đây khiến hôm nay đặc biệt náo nhiệt vô cùng.

Mỗi lần Thẩm Ký ngẩng đầu lên, hắn đều có thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng đang nhâm nhi mấy món điểm tâm.

Mỗi món nàng đều nếm thử một chút, trên mặt bàn bày trí mười mấy loại điểm tâm, mỗi thứ đều bị cái miệng nhỏ kia cắn một miếng.

Cuối cùng thật sự rất nhàm chán, nàng liền nâng má, hướng mắt thẳng về phía Thẩm Ký, nhìn hắn chằm chằm.

Khách khứa ở phía dưới nhìn một màn này, bọn họ thực sự không nhịn được liền hướng ánh mắt về phía Cảnh Tự, dừng lại trên người hắn, muốn nhìn thử xem liệu hắn có chút phản ứng gì không.

Nhưng thần sắc hắn trông vẫn như ngày thường, động tác khi ăn cơm vừa tự cao, tự đại, lại vừa thong dong, thoải mái, duy chỉ có ánh mắt lạnh lùng hơn bình thường.

Trời đã nhá nhem chiều tối, rượu cũng đã uống quá ba phiên.

Ngu Thanh và Thẩm Ký ở hậu hoa viên.

Nàng đặt cây trâm bạch ngọc trong tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Ngọc Dao đứng ở phía sau, nói giúp: “Đây là vật mà điện hạ yêu thích nhất, từ nhỏ người đã mang theo nó bên người, cũng chưa bao giờ rời xa nó, khi còn bé, người đã nói muốn đem nó tặng cho người thương làm tín vật định tình.”

Thẩm Ký nhìn cây trâm được chạm trổ tinh xảo trong lòng bàn tay.

Hắn còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói của Cảnh Tự truyền đến.

“Từ khi còn bé, quả thật, điện hạ đã nâng niu cây trâm như vậy, nhưng thì ra là có nhiều cây trâm như vậy.”

Ngu Thanh hơi dừng lại, nhìn thấy cây trâm trong tay Cảnh Tự và cây trâm nàng vừa tặng cho Thẩm Ký giống nhau như đúc.

Cái tên bỉ ổi nhà hắn!

Nàng liền biết lí do tại sao đột nhiên không tìm thấy cây trâm này như thế nào, thì ra là do hắn ăn cắp!

“Cảnh đại nhân tới làm cái gì?” Ngữ khí của Ngu Thanh không tốt.

“Còn về phần cây trâm của điện hạ, chỉ là xem ra hiện tại có lẽ không cần. Nghĩ đến việc trong tay điện hạ còn mấy trăm cây trâm tương đồng cây kia, có lẽ người chỉ chờ tiếp tục dùng lý do giống nhau để thoái thác, lừa gạt người khác.”

Cái gì mà lừa gạt chứ.

Nam nữ hoan ái, thủ đoạn liêu tâm, như thế nào gọi là lừa gạt người khác.

Còn chuyện cây trâm cái gì, rõ ràng là hắn tới phá hư chuyện tốt của nàng!

Thật đáng giận nha!

Hắn làm ra bộ dạng thân thiết như vây, lại không cho nàng đến gần, còn hắn thì sao, đung đưa làm chuyện xấu trước mặt nàng.