Chương 3: Khải Hoàng Vẫn Còn Sống

Hải Tình lại mơ thấy giấc mơ đó, nhìn thấy Khải Hoàng nằm bê bết trên vũng máu, ánh mắt câm hận nhìn về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Đã nhiều năm qua đi như vậy, mà cô vẫn luôn bị giấc mơ đó đeo bám mỗi đêm, đã cố liên lạc lại với gia đình Khải Hoàng nhưng không được. Nỗi tự trách mình của cô suốt bao năm qua vì đã lỡ hẹn với Khải Hoàng không biết anh có giận mình hay không nữa hay là tại cô suy nghĩ và không chịu tha thứ cho bản thân mình nên mới thường xuyên mơ thấy anh.

"Con dậy rồi sao? Mau ra ăn sáng đi rồi còn mang cái này qua nhà của chú Dương"

Mẹ của Hải Tình đi vào nói, Hải Tình bây giờ đã tròn 18 tuổi tính ra cô và mẹ mình sống ở đây cũng được 13 năm rồi nhỉ, kể từ khi biết chuyện ba của cô bị ngồi tù thì lúc đó cô cũng đã lớn đã hiểu chuyện rồi, mẹ cô cũng tài tình giấu cô được một thời gian dài.

Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày phải lòi ra thôi, nhưng cô cũng đã chấp nhận chuyện này rồi, ba của cô cũng sắp đến hạn ra tù ông còn 2 năm nữa là có thể trở về bên mẹ con họ rồi.

Hải Tình ban ngày tung tăng vui vẻ bà lạc quan như vậy đấy nhưng mỗi khi đêm về cô lại trằn trọc khó ngủ nhưng khi ngủ rồi thì lại mơ thấy hình ảnh đó của Khải Hoàng.

"Hải Tình!!" đột nhiên có tiếng gọi từ xa, một người đàn ông đi tới, nhìn thấy người này cô vội vã chạy đến.

"Chú Minh, chú mới về à?"

"Chú có tin tức của cậu bé con tìm rồi, cậu bé đó bây giờ đang ở thành phố X nghe nói là giàu có lắm"

"Vậy hả chú, nhưng có phải thật sự là anh ấy không?"

"Là ông chủ của thằng Gia Khiêm nhà chú đó"

"Anh Gia Khiêm làm việc cho Khải Hoàng à, vậy xem ra giấc mơ con mơ thấy anh ấy bị tai nạn chết bao năm qua không phải sự thật".



Hải Tình nghe đến đây vội gật đầu cảm ơn chú Minh rồi vội vàng chạy về nhà, vẻ mặt vô cùng hớn hở. Sau đó lấy điện thoại gọi cho Gia Khiêm, hỏi han về cuộc sống của Khải Hoàng, cô xin địa chỉ của Gia Khiêm và anh hứa sẽ giúp cô gặp lại Khải Hoàng để giải quyết nỗi dằn vặt bao năm qua của cô nhân tiện thăm ba của cô luôn, cô rất nhớ ông ấy.

"Sao?? con định lên thành phố làm việc? nhưng làm việc gì chứ?"

Mẹ của cô nghe vậy liền tỏ vẻ không muốn, vì ở nơi đô thị phồn hoa đó nhiều chuyện phức tạp, thay vì lên đó chịu nhiều cám dỗ thì ở nơi quê nghèo này chẳng phải tốt hơn sao.

Gia đình họ cũng từng giàu có từng sống nơi phồn hoa đó nhưng rồi sao chứ cũng chỉ là tay trắng quay về đây làm lại từ đầu, bà ám ảnh về nơi đó chỉ đợi ngày chồng mình được tự do gia đình đoàn tụ nơi quê nhà này tiếp tục sống giản dị mà hạnh phúc không cần phải quay về cái nơi đó nữa.

"Con muốn lên đó anh Gia Khiêm sẽ tìm việc cho con"

"Gia Khiêm tìm việc cho con sao? nhưng người ta cũng bận bịu chứ có ở không đâu mà giúp con"

"Đi mà mẹ, nếu ở đó con có thể dễ dàng thăm ba thường xuyên" Hải Tình bắt đầu giở chiêu nhõng nhẽo với mẹ, nhưng bà lo lắng lỡ mà lên đó cô có chuyện gì thì ai chăm sóc lo lắng cho cô đây? nhưng bà cũng tội nghiệp con gái cách biệt với ba mình bao năm qua nỗi nhớ nhung ấy bà cũng hiểu được 1 phần.

"Để mẹ suy nghĩ lại, mau ăn cơm đi rồi về phòng ngủ sớm"

"Dạ..." Hải Tình bĩu môi sau đó vội ăn hết bát cơm, trở về phòng sau đó tự suy diễn ra bao nhiêu là câu chuyện lãng mạng với Khải Hoàng, đúng là tuổi trẻ hay mơ mộng nhưng nếu sau này cô sẽ phải suy nghĩ lại tháng ngày ở nhà với mẹ sẽ tốt hơn là ở thành phố.

Mẹ của Hải Tình thức cả một đêm suy nghĩ về chuyện đó, bà vừa muốn cho con gái đến đó để tiện thăm ba mình lại vừa muốn bảo vệ cô, nhưng bà không thể sống cả cuộc đời này bảo vệ cô ở nơi này mãi, nếu có thể để cô ra đời sống thử một thời gian xem sao.

Bà lấy điện thoại tìm kiếm số điện thoại của chú Minh xin số của Gia Khiêm, nhờ gửi gắm con gái của mình, dù gì họ cũng chỗ quen biết lâu năm Gia Khiêm lúc nhỏ còn ở đây rất quan tâm và cưng chiều Hải Tình nếu có thể bà muốn con gái của bà có thể vững vàng làm người trưởng thành ra đời không sợ ai.