Chương 29: Là một Hoàng tử

Trương Đại tướng quân cùng Thừa tướng bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy cung kính khom lưng

“Thần nguyện ý cùng hoàng thượng.” Hai người họ cũng giống với hoàng thượng của họ. Họ chấp nhận thử một lần.

Nhạc Bình nhìn hài lòng, lúc này cơ mặt mới giãn ra đôi chút.

Cả đêm hôm đó, ba người cùng nhau bàn bạc chiến lược thâu đêm suốt sáng không biết mệt mỏi.

Vụ việc lần này như một dòng núi lửa chảy ngầm dưới lòng đất, kẻ bên trên vẫn ung dung không biết chuyện gì đang và sắp xảy ra.



Trang viên Cao Lương,…

Nhan Y Miên yên tĩnh ngồi sưởi nắng bên cửa sổ, từng đường nét trên khuôn mặt đều trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Lúc này, bỗng dưng có tiếng gõ cửa vang lên. Nhan Y Miên chậm rãi mở mắt, trong mắt một mảnh đen như mực, không chút cảm xúc.

“Vào đi.” Nàng chậm rãi lên tiếng.

“Tiểu thư”.Liễu Bích cẩn thận bước vào.

“Có chuyện gì sao?” Nhan Y Miên cũng không nhìn Liễu Bích.

Một lát sau vẫn không có tiếng động, Nhan Y Miên nghi ngờ quay lại nhìn thì thấy Liễu Bích một bộ dạng ấp úng khó xử.

“Có chuyện gì cứ nói đi. Ta có ăn thịt em đâu mà sợ.” Nàng đứng dậy đi đến chỗ Liễu Bích, ánh mắt dán lên người cô nàng.

“Bên trong hoàng cung truyền tin...” Liễu Bích vừa nói vừa nhìn trộm chủ tử nhà mình. Thấy chủ tử không có biểu hiện gì lạ mới lấy hơi nói tiếp

“Diệp phi đã sinh hạ một hoàng tử.”

Nhan Y Miên có vài phần ngạc nhiên, rồi bỗng dưng cười lớn.

“Ha ha ha. Đông Phương Trì hắn cũng có ngày hôm nay. Bị chính kẻ mà hắn luôn xem thường tính kế cho trở tay không kịp. Đáng đời, quả thật là đáng đời.”

Liễu Bích ngơ ra nhìn tiểu thư nhà mình. Mãi một lúc sau nàng ta mới hiểu.

An Lương tốn bao công sức đẩy Diệp phi vào hậu cung Cao Lương cuối cùng cũng đạt được ý muốn. Nếu Đông Phương Trì chỉ có mỗi vị hoàng tử này thì chẳng phải Cao Lương sớm muộn rồi cũng sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay An Lương hay sao.

“Đông Phương Trì, ngươi yên tâm. Ta sẽ giúp ngươi một tay.” Nhan Y Miên kéo khóe miệng để lộ rõ ác ý.

Liễu Bích rùng mình vội lui ra khỏi phòng. Tiểu thư càng ngày càng khiến nàng thấy sợ.

Tối hôm trước,…

“Oa…oa…oa..” Trong cung Thanh Hoa vang lên tiếng trẻ sơ sinh khóc, mọi người ai nấy đều bận rộn chạy ra chạy vào.

Đông Phương Trì bên ngoài nghe tiếng trẻ con khóc cũng lộ rõ sự vui mừng trên khuôn mặt. Vầng trán luôn tỏ vẻ cau có bây giờ mới giãn ra vài phần.

“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng nương nương. Là một hoàng tử.” Thái y bên trong đi ra khuôn mặt cũng mừng rỡ, lớn tiếng thành tâm chúc mừng hỉ sự.

“Hoàng tử?” Đông Phương Trì lộ ra sự ngạc nhiên, tiếp đó là nhíu mày nghi ngờ.

Rõ ràng thái y luôn nói cái thai trong bụng Diệp Phi là con gái nhưng đến lúc hạ sinh lại là con trai. Hắn bắt đầu hiểu ra điều gì đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào căn phòng trước mắt rồi phất áo rời đi.

Long Quyết cũng thần tình trầm trọng rời đi theo, cả đám nô tỳ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Một hoàng tử sao lại khiến hoàng thượng không vui như vậy chứ.

Cả cung Thanh Hoa chỉ còn lại tiếng khóc trẻ con cùng đêm đen tĩnh mịch.

Thái y là người từng lăn lộn nhiều năm nên có hiểu đôi chút, chỉ lắc đầu rồi rời đi. Ông cảm thấy bản thân may mắn vì người được gọi đến khám long thai cho Diệp Phi không phải là mình.

Về đến thư phòng, Tô công công thấy hoàng thượng nhà mình tâm tình không tốt cũng không dám nhiều lời. Không phải ngài ấy đi thăm Diệp Phi hạ sinh sao, sao lại quay về với tâm tình này.

Đông Phương Trì vừa vào phòng thì đấm mạnh lên tường một cái.

Tô công công cùng Long Quyết bị hành động này dọa sợ. Tô công công nhìn đến tay hoàng thượng nhà mình thì thấy máu đã bắt đầu chảy xuống, ông gấp gáp cho người gọi thái y thân cận tới.

Long Quyết biết Đông Phương Trì đang tức giận. Diệp Phi vậy mà lại dám mua chuộc cả thái y lừa gạt hoàng thượng khiến ngài ấy trở tay không kịp.

Đông Phương Trì đuổi Long Quyết và Tô công công ra ngoài. Hắn vung tay đấm mạnh thêm một lần vào tường. Máu từ tay đỏ tươi nhỏ giọt xuống.

Đông Phương Trì tức đến ngực phập phồng, hắn vậy mà lại bị chính người hắn khinh thường tính kế. Nhưng dù sao giờ đó cũng là cốt nhục còn lại duy nhất của hắn, hắn có thể làm gì được chứ. Chỉ là mọi thứ quá bất ngờ…

Hắn chống tay lên bàn, bắt đầu bình tĩnh lại. Giờ không phải lúc để hắn tức giận.

“Tô công công.” Hắn trầm giọng gọi

“Có nô tài.” Tô công công có chút run rẩy bước vào.

“Hạ thái y của thái y viện làm việc tắc trách chuẩn đoán sai mạch tượng của Diệp Phi. Trong cung không cho phép xảy ra sai sót lớn tái phạm. Ngoài ra hắn còn nhận hối lộ, làm việc gian dối, gây thị phi, ảnh hưởng long chủng. Trẫm hạ lệnh cắt chức quan của hắn, đày tới biên quan làm khổ sai chuộc lại lỗi lầm. .” Ánh mắt Đông Phương Trì trở nên đáng sợ.

“Nô tài tuân chỉ.” Tô công công phụng mệnh hành sự. Tiếc thay chỉ ngày hôm sau đã hay tin Hạ thái y bị ám sát trong đêm.

Nửa tháng sau,…

Diệp phi ôm lấy bé trai kháu khỉnh trên tay, miệng cười đến mức không khép lại được. Đây chính là bảo bối của nàng ta, là con của nàng ta, người cuối cùng tồn tại cũng chỉ có nàng ta.

Diệp phi đắc ý cười đùa với đứa bé.

Bên ngoài nha hoàn bỗng dưng hớt hải chạy vào.

“Nương nương, có chuyện lớn rồi.” Nàng ta vừa thở dốc vừa nói.

“Chuyện gì?” Diệp phi khinh thường liếc mắt.

“Hoàng thượng…hoàng thượng đang tổ chức tuyển phi.”

“Ngươi nói gì?” Diệp phi nghe được thì nhảy dựng lên. Nàng ta không ngờ Đông Phương Trì lại nóng vội đến vậy. Hắn chính là vội vàng muốn lấy phi tử khác áp chế nàng ta.

Diệp phi cười khinh bỉ. Chẳng phải ngày xưa thề thốt chỉ lấy mỗi Nhan Y Miên thôi sao, bây giờ vì cái lợi trước mắt, có gì mà hắn không dám làm. Để xem ai cao tay hơn ai.

Ánh mắt Diệp phi càng trở nên ác độc hơn.