Quyển 2 - Chương 2: Chân khí trong cơ thể
Chỉ chốc lát sau, xa xa bên kia Nam ma ma dẫn Tiểu Đào đến, nàng đỏ mắt: “Tiểu thư, may mà người khoẻ mạnh đứng trước mặt lão nô, lão nô nghe nói người bị cướp đi, sợ đến mức cả đêm không dám chợp mắt, Tướng gia phái người ra ngoài tìm cũng không tìm được người, còn tưởng rằng người đã… đã… hu hu, toàn bộ Tướng phủ đều đang lo lắng cho người!”
“Tiểu thư!” Tiểu Đào nhào tới, ôm lấy Dịch Cẩn Ninh: “Không thấy người Tiểu Đào lo lắng gần chết! Đều tại A Trúc, rề rà mãi mới nói cho em biết tin tốt này!”
Hôm qua đợi cả ngày cũng không thấy A Trúc mang tin tức về, nàng cho rằng sau khi tiểu thư bị trói đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa, may mà tiểu thư không có việc gì, bằng không Tứ gia ta sẽ không tha thứ cho bản thân.
A Trúc ở một bên vô tội bĩu môi: “Chính nàng cũng bị thương, không nghỉ ngơi cho khoẻ!”
“Tiểu Đào, ngươi bị thương chỗ nào!” Dịch Cẩn Ninh không ngừng lo lắng: “Mau để ta xem xem, có phải trên cổ không?”
Hôm qua cổ Tiểu Đào bị kềm kẹp chảy ra một vệt máu, nàng nhìn thấy, nếu kiếm kia lệch một chút thôi, Tiểu Đào lập tức… Dịch Cẩn Ninh không dám tưởng tượng nữa. Nàng hít mũi, nâng cằm Tiểu Đào, nghiêm túc kiểm tra miệng vết thương của nàng, không sâu lắm, chỉ hơi trầy da. Cuối cùng nàng cũng yên lòng, bảo A Trúc đưa nàng đi thăm Nô Nhi.
Nô Nhi được bố trí ổn thoả ở một khu nhà kề (trong khu nhà tứ hợp) cách điện Thừa Ân không xa, nàng và Tiểu Đào đều là nha hoàn hồi môn, tự nhiên là phải theo cạnh hầu hạ Dịch Cẩn Ninh, đứng đầu trong cung thấy nàng có công cứu giúp cũng an bày đại phu khám bệnh riêng cho nàng, lúc này trên người nàng bị quấn vải trắng y hệt rối gỗ, Dịch Cẩn Ninh nhìn mà vừa vui mừng vừa xót xa.
Nếu không phải vào thời điểm mấu chốt Nô Nhi kéo theo hắc y nhân thì người bị thương là nàng rồi, nói không chừng một kiếm kia rơi xuống một thân không có vỗ công là nàng đây có khi còn không chịu đựng nổi cứ thế chết rồi.
Nàng chạy tới ôm lấy Nô Nhi, tiểu nha đầu mới mười hai tuổi này chịu khổ vì nàng rồi!
Nô Nhi thấy Dịch Cẩn Ninh len lén lau nước mắt, vội nhếch miệng cười: “Tiểu thư người xem không phải em vẫn mạnh khoẻ đấy à, không có chuyện gì!”
“Ngươi chỉ biết ba hoa!” Dịch Cẩn Ninh duỗi ngón tay chọc ót nàng: “Xem ngươi về sau còn dám không luyện võ công cho giỏi hay không!”
Tiểu Đào và Nô Nhi nghe xong đều có phần xấu hổ, là các nàng rất ngốc, A Trúc đã rất để tâm dạy bảo các nàng, nhưng các nàng lại là không ngừng ăn bơ làm biếng. Không học võ cho giỏi mới khiến tiểu thư bị bắt đi, còn làm bản thân bị thương hại tiểu thư lo lắng, các nàng ngầm hạ quyết tâm nhất định phải chăm chỉ học võ công cho tốt.
Dịch Cẩn Ninh cũng trộm nghĩ có nên học chút võ công hay không, đừng luôn để người khác đến bảo vệ bản thân. Lần này có A Trúc và Mạc Liễm Sâm, nếu lần sau họ không xuất hiện kịp thời, nàng thật sự không có cách tự cứu lấy mình rồi.
Đợi đến khi Dịch Cẩn Ninh trở lại điện Thừa Ân, một tên tiểu thái giám đứng ở cửa sốt ruột chờ nàng: “Vương Phi, rốt cuộc ngài cũng trở lại rồi, Vương Gia ngài không chịu bôi thuốc, ầm ĩ muốn Vương Phi tự mình giúp ngài mới bằng lòng, nô tài… Nô tài không còn cách nào khác, đành đợi ngài trở về…”
“Biết rồi, lui xuống đi!”
Nhất định là Mạc Liễm Sâm lại giở tính tình trẻ con, trong mắt người ngoài hắn là kẻ ngốc, nhưng trong mắt nàng hắn thực đúng là đồ lưu manh vô lại. Dịch Cẩn Ninh tức giận đến hừ hừ cái mũi, bước vào trong điện.
Mạc Liễm Sâm nằm trên giường không ngừng rêи ɾỉ kêu đau, nước mắt còn phối hợp chảy xuống đôi ba giọt. Trông thấy Dịch Cẩn Ninh tiến vào càng không ngừng khóc lớn: “Ninh Ninh, nàng mau tới giúp ta bôi thuốc, ta đau muốn chết, đám nô tài chết dẫm này chỉ biết ăn hϊếp ta hu hu…. Nàng mau lại đây đi!”
“Có khí lực kêu lên như vậy thì không chết được!”
Dịch Cẩn Ninh vỗ mông hắn, Mạc Liễm Sâm đau đến oa oa kêu to: “Nàng lại bắt nạt ta, ta nói Hoàng tổ mẫu biết!”
Khá lắm Mạc Liễm Sâm, dám trước mặt người ngoài nói nàng như vậy, không thấy tiểu thái giám ở cửa sau sao?
Dịch Cẩn Ninh thấy tiểu thái giám ngó quanh, đi qua đây, nàng vội lấy tay che miệng hắn, hung dữ cảnh cáo: “Kêu nữa sẽ đánh chàng!”
Mạc Liễm Sâm thấy tiểu thái giám bên ngoài nhìn qua, sau khi hắn liếc mắt, trừng một cái lại rụt lại, nhưng vẫn vụиɠ ŧяộʍ ngó đầu vào. Mạc Liễm Sâm hét to: “Ai ở ngoài nhìn lén, bắt vào đánh roi!”
Thái giám sợ đến mức lập rụt đầu ra ngoài.
“Ha ha…. Hắn sợ!” Mạc Liễm Sâm chỉ vào tiểu thái giám bên ngoài, ôm bụng cười điên cuồng.
Dịch Cẩn Ninh híp mắt, tiểu thái giám bên ngoài xem ra là người do Thái hậu phái đến giám thị nàng.
Nàng hắng giọng: “Vị công công bên ngoài, chuyện này, ta và Thanh Vương có chuyện muốn làm, ngươi lui xuống trước đi, không cần đứng đó canh giữ!”
“Đúng thế, mau cút đi, chúng ta có chuyện muốn làm, đừng ở đó chướng mắt!” Mạc Liễm Sâm học theo, nhảy dựng lên, đến giày cũng không đi cứ thế chạy đến cạnh cửa, vung hai tai xua đuổi thái giám: “Đi đi, đừng cản trở Bổn vương làm việc!”
Hắn nói làm việc quả thực là muốn làm Dịch Cẩn Ninh, tối qua hắn đánh thua một trận, vừa rồi nàng lại đi tìm hai tiểu nha hoàn, rốt cuộc bây giờ cũng đến lượt hắn ra uy rồi. Hắn đuổi tên thái giám đi, xoa xoa tay cười tít mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh: “Như thế nào, ta lợi hại chứ, chỉ chốc lát đã tống cổ tên nô tài chướng mắt đó đi, nàng thương ta đi!”
“Đừng có nằm mơ, thϊếp lại không nói chàng tống cổ hắn đi!” Dịch Cẩn Ninh cười đến là vô tội: “Thϊếp còn muốn để hắn giúp thϊếp làm một chuyện!”
“Hả? Thế à, vậy ta đi gọi hắn trở lại!” Mạc Liễm Sâm như tên trộm cười một tiếng, dùng giọng trẻ con nói.
Dịch Cẩn Ninh hất tay, Mạc Liễm Sâm đứng không vững, thoáng cái bị văng ra thật xa. Dịch Cẩn Ninh giật nảy mình, từ lúc nào mà bản thân có sức lực lớn như vậy?
Mạc Liễm Sâm cũng tỏ vẻ khó hiểu, nhưng không để ý nhiều lắm. Hắn nhăn mặt ra chiều đau lắm, vuốt chỗ bị đánh phía sau: “Ninh Ninh, ta đau…”
Giọng nói kia kéo dài thật dài, mười phần nhiệt tình làm nũng.
“Biết đau, thế sao vừa nãy không bôi thuốc?” Dịch Cẩn Ninh kéo tay hắn, lôi hắn lên trên giường, Mạc Liễm Sâm trở mình một cái đè nàng, miệng vừa muốn chạm xuống lại bị một tay Dịch Cẩn Ninh ngăn lại.
“Dừng! Chàng không đau à?” Nàng vỗ phía sau Mạc Liễm Sâm, hắn đau đến lập tức bắn ngược lại không ngừng gào lên.
Nhìn hắn như thế Dịch Cẩn Ninh cũng có chút đau lòng, “Thϊếp nhìn xem, không phải thương rất nặng chứ, phụ hoàng còn chưa đánh, chỉ mấy cái như vậy mà chàng đã giả chết rồi?”
“Không phải, bị thương thật!”
Mạc Liễm Sâm nhăn mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Dịch Cẩn Ninh thật muốn cắn một miếng, nhưng hiện tại hắn thật sự rất đau. Hôm qua chỗ bị kiếm đâm trúng lại bị kiếm đâm lần nữa, hôm nay còn bị phụ hoàng đánh hèo, hắn không đau mới là lạ.
“Thật à?”
Dịch Cẩn Ninh không tin tưởng cho lắm, nàng sợ Mạc Liễm Sâm cố ý giả vờ, sau đó thừa dịp nàng không chú ý là nhào tới. Bản lĩnh giả ngu của thằng nhãi này nàng đã thấy, bằng không hiện tại nhiều người nhìn chằm chằm ngai vàng Hoàng đế như vậy, hắn một người không mẹ yêu thương, một hoàng tử nghèo nàn không người đứng sau sao có thể sống đến bây giờ?
“Tất nhiên là thật rồi, không thì nàng xem đi!” Mạc Liễm Sâm nói xong lập tức cởi dây lưng quần mình, Dịch Cẩn Ninh vội vàng kêu dừng: “Đợi chút, hay là chàng để thϊếp đi gọi hạ nhân đến đi, thϊếp đi gọi người đến bôi thuốc cho chàng!”
Dịch Cẩn Ninh đỏ mặt toan xông ra ngoài, Mạc Liễm Sâm ôm lấy nàng: “Ninh Ninh, đừng đi!”
“Yên tâm, thϊếp sẽ đi tìm tiểu cung nữ bôi thuốc cho chàng!”
Nàng nhe răng cười, muốn sàm sỡ nàng? Không có cửa đâu!
“Ta không cần cung nữ, ta muốn nàng!” Mạc Liễm Sâm vùi đầu bên tai Dịch Cẩn Ninh, thầm thì: “Hôm qua vì cứu nàng mà trên mông bị đâm một kiếm, miệng vết thương rất sâu, hôm nay lúc đầy Dao phi, sợ nàng bị bà ta ức hϊếp, bị phụ hoàng đánh nên miệng vết thương lại vỡ ra rồi!”
Hắn nói xong rất ngượng ngùng sờ phía sau, bĩu môi nói: “Nếu như không bôi thuốc, phía sau của tướng công nàng liền không cứu được rồi!”
“Một khi đã vậy thϊếp đây liền cố mà làm vậy.”
Phía sau của Mạc Liễm Sâm không thể để người khác nhìn thấy, bằng không chuyện hắn giả ngu cũng bị người khác phát hiện. Dịch Cẩn Ninh nhíu mày, nghĩ trước kia Mạc Liễm Sâm làm sao mà chịu đựng. Hắn bị thương lại không thể tìm người giúp đỡ băng bó, cũng không thể ở trong cung kê đơn uống thuốc, thường ngày còn phải chịu những hoàng tử vương gia khác cố tình gây sự, trôi qua những ngày tháng như vậy thật khiến người ta xót xa.
Nàng giãn mặt, cười nói: “Chàng nằm trên giường không được mở mắt, thϊếp sữ giúp chàng!”
Mạc Liễm Sâm cười hì hì, đắc ý cởϊ qυầи nằm sấp trên giường trải đệm bông vải tơ vàng mềm mại.
“Đến đây đi!” Hắn chỉ phía sau của mình: “Ta khoẻ lắm, ở đây này!”
Sắc mặt Dịch Cẩn Ninh khẽ biến hồng, nàng ôm mặt không dám nhìn cái mông trắng nõn của Mạc Liễm Sâm, rồi lại lén lút xoè rộng năm ngón tay nhìn một cái.
“Đã được chưa!” Mạc Liễm Sâm thúc giục.
“Được rồi!”
Dịch Cẩn Ninh cầm thuốc mỡ, quay mặt đi nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, thuốc mỡ lành lạnh bôi trên người thật thoải mái, Mạc Liễm Sâm sảng khoái thở hắt ra: “Cảm giác tốt thật!”
Thật ra hắn muốn biểu đạt: Bàn tay nhỏ bé trơn mềm trắng nõn của Ninh Ninh giúp ta bôi thuốc thật sung sướиɠ! Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xoay qua một bên của Dịch Cẩn Ninh, ác tâm nổi lên, ui cha một tiếng: “Ui cha nàng làm đau ta!”
Dịch Cẩn Ninh nghe vậy vội vàng quay đầu lại, nàng sợ thực sự đυ.ng phải vết thương của hắn, ai ngờ lại thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của Mạc Liễm Sâm, đôi mắt hoa đào của hắn cười đến quỷ dị, phát sáng rạng rỡ.
Nàng ngây ngốc nhìn, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt. Trước kia người khác nói Thanh Vương đến cùng có bao nhiêu tuấn mỹ nàng không để ý, nhưng hắn thành phu quân mình rồi nàng ngược lại bắt đầu chú ý. Không hổ là con trai ruột của giai nhân khuynh thành Lạc phi, dáng dấp đúng là đáng để ngắm.
“Chảy nước miếng kìa!” Mạc Liễm Sâm trêu ghẹo: “Tướng công nàng có phải rất khôi ngô không, nàng cũng cảm thấy rất có may mắn được nhìn đi?”
Dịch Cẩn Ninh bị nghẹn, cái người lắm điều này chỉ biết mồm mép láu lỉnh. Nàng tức giận lườm hắn trắng mắt, tiếp tục việc trên tay.
Mạc Liễm Sâm lại bị đôi tay này lần mò đến cả người dục hoả khó nhịn, hắn xoay người một cái áp chế Dịch Cẩn Ninh lại, tiếng thở thô dốc và lời nói ái muội truyền vào tai Dịch Cẩn Ninh: “Ninh Ninh, ta muốn nàng! Rất muốn rất muốn!”
“Không được!”
Dịch Cẩn Ninh tức giận, một hơi từ chối. Thằng nhãi này không sợ vết thương nặng thêm à? Vả lại lúc trước Mạc Liễm Sâm lừa gạt nàng bao lâu, vẫn là nàng đoán ra được một ít mới không dây ra hiểu lầm lớn, bây giờ hắn khen ngược, muốn ăn sạch nàng?
Mạc Liễm Sâm vô cùng bi ai, vẻ mặt đau khổ: “Còn bao lâu nữa thì mới có thể!”
“Một năm nữa!”
“Không được, quá lâu!” Mạc Liễm Sâm cò kè mặc cả.
“Nửa năm!” Nửa năm đã rất thiệt thòi cho nàng rồi, không được thương lượng nữa.
“Không được, vẫn quá lâu. Nếu ta không nhẫn nhịn được thì làm thế nào?” Mạc Liễm Sâm tung ra một tiếng sấm.
“Không chịu được cũng phải chịu!” Nàng vừa nói xong thì phát hiện cái người trên người mình có điều không bình thường. Bên dưới có gì đó thô sáp chọc vào mình, nóng quá, rất nóng, thật dính! Dùng đầu ngón chân cũng biết thằng nhãi này đã là kim kê độc* lập rồi, nàng muốn đẩy ra nhưng bị giữ chặt.
*Kim kê độc lập: Vốn chỉ gà đứng thẳng bằng một chân, sau này thuật ngữ cờ vây chọn dùng tên này, đây là gân tay trong cờ vây, một loại chiến thắng vì đánh bất ngờ; võ thuật cũng dùng tên này, là một công pháp đặc thù.
“Chịu đựng sẽ tổn hại sức khỏe!” Đôi tay lén lút trượt trên vai nàng.
“Thế thì…. Để nó bị thương đi!” Dịch Cẩn Ninh vuốt ve một cái, nhanh chóng đứng dậy.
Nàng sửa lại áo khoác đã bị kéo ra, dùng sức lộn một cái xoay người Mạc Liễm Sâm lại, chặn lại cảnh xuân dưới người hắn. Thứ đồ chơi này không phải nàng chưa thấy qua, sao còn có thể thẹn thùng như này chứ, nàng thầm mắng bản thân háo sắc một tiếng.
Mạc Liễm Sâm đau thương thở dài: “Trời ạ, ta đây là cưới vợ sao? Ta đây tự tìm tội để chịu thì có!”
“Đáng đời chàng, tự mình bị thương cũng đừng kêu!” Dịch Cẩn Ninh trợn trắng mắt, thu dọn thuốc mỡ, kéo chăn che kín mông hắn: “Được rồi, chàng có thể nghỉ ngơi rồi!”
Dịch Cẩn Ninh toan đi ra cửa, Mạc Liễm Sâm ở phía sau khóc nức nở kêu: “Nếu nàng không cho ta, ta tìm người khác, dáng vẻ cung nữ kia cũng không xấu, mấy ngày trước ta đã ngắm trúng rồi….”
“Chàng dám!” Dịch Cẩn Ninh trừng to mắt: “Chàng thử tìm nàng xem!”
Mạc Liễm Sâm thấy nàng trừng to mắt, hơi sợ hãi rụt lại một cái nhưng vẫn bền gan vững dạ nói: “Dám đấy, nàng làm gì được ta? Nàng dám ức hϊếp ta…. Ta nói cho hoàng tổ mẫu!”
…
Dịch Cẩn Ninh hoàn toàn hết chỗ nói nổi, thì ra hắn cũng giả ngốc với mình rồi!
Thấy Dịch Cẩn Ninh đờ người ra, Mạc Liễm Sâm vội vã ôm lấy nàng, lại đè xuống giường lần nữa, lúc này dù nói thế nào đi chăng nữa cũng không thể để nàng chạy thoát.
“Ưm…”
Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống, tinh chuẩn chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Dịch Cẩn Ninh giãy giụa, rất muốn mắng hắn một tiếng vô lại, lại bị chiếc lưỡi ngang ngược của hắn xâm phạm, nàng nhắm nghiền mắt cũng thử vươn chiếc lưỡi đinh hương ra thăm dò, cùng hắn dây dưa.
Mạc Liễm Sâm nhướn mày, đổi công thành thủ, mặc cho Dịch Cẩn Ninh mυ"ŧ vào.
Ôn tình đương trình diễn, chợt….
“A!” Dịch Cẩn Ninh hét to một tiếng: “Đầu thϊếp đau quá!”
Nàng ôm đầu lăn xuống đất, bốp một tiếng đập đến mặt đất cũng hơi chấn động.
Mạc Liễm Sâm kinh hãi, ôm nàng về trên giường, quần cũng không kịp mặc lập tức giữ chặt mạch của nàng, phát hiện ra trong cơ thể nàng có một luồng chân khí khó đang tán loạn.
Hắn nhíu mày, đây là chuyện khi nào? Tại sao trong người Ninh Ninh lại có một dòng chân khí ẩn náu trong đan điền? Hơn nữa hình như công lực có phần thâm hậu, rốt cuộc là ai truyền nội lực cho nàng?
“Ninh Ninh, nàng sao rồi?’
Dịch Cẩn Ninh đau đến không nói thành lời, lúc này nàng chỉ thấy kinh mạch toàn thân nghịch lưu, có vô số thứ gì đó tán loạn trong người nàng.
Nàng nói đứt quãng: “Thϊếp….Thϊếp cảm giác…. Trong cơ thể có gì đó như….Đang di chuyển, liên tục di chuyển toàn thân!”
Mạc Liễm Sâm hoảng hốt, một tầng công lực không phải bất cứ ai cũng có thể thừa nhận được. Ninh Ninh là cô gái nơi khuê các sẽ không thể, chút công phu cơ bản cũng không có, nội lực ẩn náu trong người bây giờ mới bạo phát!
Hắn nhanh chóng lên giường, ngồi sau lưng nàng ổn định dòng chân khí tán loạn trong cơ thể cho nàng. Qua lúc lâu sau Dịch Cẩn Ninh mới không có cảm giác đau đớn như vừa rồi, ngược lại toàn thân dễ chịu không ít.
Nàng yếu ớt mở mắt phát hiện hai tay Mạc Liễm Sâm đang đặt trên lưng mình, ánh mắt hắn khép chặt, trên người thấm ra từng lớp mồ hơi. Dịch Cẩn Ninh lấy khăn cẩn thận lau mồ hôi trên trán hắn, Mạc Liễm Sâm mở mắt ra, nhưng có phần suy yếu ngã xuống.
“A Sâm, chàng làm sao vậy!”
Trái tim Dịch Cẩn Ninh đập mạnh nhanh chóng đỡ hắn, Mạc Liễm Sâm hơi mỉn cười: “Không có việc gì, chỉ là hơi mệt mỏi!”
Mới vừa rồi hắn truyền chân khí vào ổn định chân khí trong cơ thể Dịch Cẩn Ninh, sức mạnh hai dòng chân khí cách xa nhau, xém chút nữa Mạc Liễm Sâm bị phản phệ. Nhưng vì cứu Ninh Ninh hắn vẫn cố chịu truyền chân khí cho nàng, mãi đến khi chân khí trong người nàng ổn định lại mới thôi.
“Ninh Ninh, chân khí trong người nàng có từ bao giờ vậy? Có phải nàng từng luyện qua võ công hoặc có người truyền nội lực cho nàng không, bản thân nàng không nhớ rõ sao?”
Theo như hắn điều tra, Dịch Cẩn Ninh không hề học qua bất cứ võ công gì, ngày thường cũng không có tiếp xúc với bất cứ ai, cùng lắm chỉ là tiểu thư khuê các. Hiện tại dòng chân khí trong cơ thể nàng nói lên vấn đề gì, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra! Nói không chừng Dịch Cẩn Ninh có chuyện gì đó hắn không điều ra được, dù sao Sát Minh có bao nhiêu phân lượng hắn cũng rõ ràng, có một vài việc không có cách nào tra ra cũng rất bình thường, chỉ sợ Dịch Cẩn Ninh gạt hắn chuyện gì đó thôi!
“Không có!” Dịch Cẩn Ninh không biết mình bị làm sao, chợt nàng nhớ đến một chuyện.
Nàng nhớ kiếp trước bản thân mình đâu có nhức đầu, mà kiếp này đầu nàng luôn đau đớn khó chịu, có lúc còn kéo dài cả canh giờ, lúc đâu còn chịu hành hạ hơn cả ăn thích tâm hoàn. Chẳng lẽ mình ăn nhầm cái gì rồi?
Lại một lúc sau, cả người nàng khoan khoái không nói nên lời, cảm giác y như thay da đổi thịt, đầu ẩn ẩn không còn đau nữa, không có cảm giác đau đớn không giải thích được lúc trước.
“A Sâm, thϊếp cho chàng biết một chuyện!” Dịch Cẩn Ninh thấy mình nên nói rõ ràng với Mạc Liễm Sâm, nàng suy tính liên tục cuối cùng quyết định nói chuyện cho Mạc Liễm Sâm biết.
“Ừm!” Mạc Liễm Sâm nằm trên giường, quần áo mở một nửa lộ ra da thịt màu lúa mạch bên trong, chợt nhìn xuống thêm tí nữa, hắn lại… Lại có thể không mặc quần!
Vẻ mặt Dịch Cẩn Ninh đại quẫn, vội kéo chăn che lên. Mạc Liễm Sâm cười đến quyến rũ, đôi mắt hoa đào chứa nhu tình mật ý.
“Nàng nói đi, ta nghe!”
Mạc Liễm Sâm còn đang suy nghĩ dẫn nội lực của nàng về phía chính đạo, lại thấy Dịch Cẩn Ninh đỏ mặt đắp chăn cho hắn, thế này hắn mới phản ứng được nửa thân dưới của mình chẳng mặc gì cả.
“Thϊếp…”
Dịch Cẩn Ninh vừa định nói gì đó thì có người kêu ở bên ngoài: “Thanh Vương và Thanh Vương phi có đó không? Tối nay hoàng thượng mở cung yến, triệu tập mọi người ăn bữa cơm gia đình!”
“Vậy thì trễ chút rồi nói sau!”
Mạc Liễm Sâm lấy quần mình qua mặc, gọi cung nữ vào rửa mặt chải đầu cho Dịch Cẩn Ninh.
Tối Hoàng thượng mở cung yến, muốn hai con dâu mới cưới đến ăn một bữa cơm, chỉ vì muốn tỏ rõ ông chút tấm lòng của người làm trưởng bối là ông.
Chỉ chốc lát sau Dịch Cẩn Ninh rửa mặt chải đầu xong xuôi. Nàng vận cung trang màu tím nhạt, trên đầu búi một búi tóc tầng tầng lớp lớp rườm rà, trâm cài cùng kiểu với trâm bát bảo lưu ly khả chu ngọc màu tím nhạt, vô cùng tương xứng với áo mẵng bào đai lưng hoa văn thêu rồng màu tím nhạt của Mạc Liễm Sâm, vừa thấy đã biết trang phục này do Mạc Liễm Sâm sai người làm riêng.
Cung yến sắp bắt đầu, Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh tới cùng lúc. Hai đôi tân nhân đứng ở cửa đều bắt mắt như nhau, đều là tuấn mỹ vô song, người mà thế gian hiếm có.
Tới trước có các phi tần của hoàng đế và các hoàng tử, công chúa, cũng có một vài đại thần đặc biệt như Xương Ấp Hầu và An Dật Hầu, lại tỷ như Dịch Trường Hoa,
Bọn họ cũng bị hai đôi vợ chồng đứng ở cửa làm kinh sợ, trong bụng chỉ có bốn chữ: Ông trời tác hợp!
Đúng vậy, tỷ muội Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn An dĩ nhiên là tướng mạo đẹp vô song, Mạc Liễm Sâm là con trai của Lạc phi, kế thừa nét đẹp của bà, Quận Vương trời sinh phong lưu, tuy dáng dấp không tuấn mỹ bằng Thanh Vương nhưng cũng là tuấn tú lịch sự đứng chung một chỗ với Dịch Cẩn An cũng là xứng lứa vừa đôi.
“Thật khá cho một đôi hoa tỷ muội!”
Các nương nương và hoàng tử, Vương gia, phò mã, Công chúa không ngừng tán thưởng mỹ mạo của hai người, kinh ngạc bởi có người lại giống nhau đến thế. Dù công chúa Mặc Dương và Mặc Vũ là thai song sinh nhưng không giống đến mức ấy.
Công chúa Mặc Dương và Mặc Vũ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hai tỷ muội là ai, bởi trên khuôn mặt bên trái của tỷ tỷ có một nốt ruồi mỹ nhân, má phải của muội muội có một nốt rồi mỹ nhân, chỉ cần nhìn hai nốt ruồi mỹ nhân này, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Nhưng Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn An thật sự là quá giống, thưởng hà yến lần trước bọn họ nhìn từ đằng xa, lại mặc quần áo màu sắc không giống nhau, xem ra có thể phân biệt, hôm nay hai người mặc cung trang, quả thật khó mà phân biệt nổi.
Ngồi xuống, Dịch Cẩn Ninh ngồi bên tay phải Mạc Liễm Sâm.
Hoàng thượng là người tới cuối cùng, Dao phi và một phi tử khác sát bên. Phi tử này mặc cung trang màu vàng nhạt, trang sức trên đầu cũng rất ít. Lúc này đang tò mò quan sát nàng, Dịch Cẩn Ninh phỏng đoán chắc đó là Đình phi.
Đình phi nương nương ngồi cạnh Hoàng đế, con trai bà vừa chết được mười mấy ngày, vốn tâm trạng không tốt lắm nhưng thấy hoàng thượng yêu thương mình, bà đàng nén xuống bi thương tham dự cung yến lần này. Tâm trạng Hoàng thượng rất tốt, một là con dâu, một là cháu dâu, ông không kìm được tán thưởng hai người là tiên tử trên trời hạ phàm.
“Trẫm rất yêu thích tài nghệ của các ngươi, hi vọng các ngươi có thể như hôm thưởng hà yến đó, lại biểu diễn một lần.” Hoàng thượng uống chén rượu, hăng hái bừng bừng nói.
Dịch Cẩn An đồng ý ngay tức thì, Dịch Cẩn An lại xấu hổ không chịu.
Mạc Liễm Sâm cho rằng nàng đang khẩn trương, kéo tay nàng: “Ninh Ninh đừng lo lắng, có ta ở đây!”
Dịch Cẩn Ninh nhỏ giọng nói: “A Sâm, không phải thϊếp khẩn trương, mà là không muốn khoe khoang trước mặt người khác, chàng xem nhiều người nhìn như vậy! Lần trước là vì thưởng hà yến, bất đắc dĩ…”
“Được, ta giúp nàng!”
Mạc Liễm Sâm đứng ra nói phải về ngủ với Vương Phi, Dịch Cẩn Ninh cười cười, nói muốn theo hắn trở về,
“Aizzz, sao lại vội vàng như vậy? Cơm vẫn chưa ăn đâu, cũng không phải kêu ngươi phóng hỏa gϊếŧ người, sợ cái gì?”
Một phi tử ở một bên trong đó nhẹ nhàng nũng nịu cất lời, nàng là Liễu phi mới tiến cung không lâu, muốn mượn cơ hội lần này để Hoàng thượng chú ý, không ngờ một câu nói của mình lại rước lấy ánh mắt trừng to “không có tiêu cự” của Mạc Liễm Sâm. Dẫu Thanh Vương là một người mù nhưng thực sự dọa nàng, nàng vội vàng kìm lại lời nói kế tiếp.
Hoàng đế nói thế nào cũng không để hắn đi, ông cau mày, trên khuôn mặt uy nghiêm là biểu cảm nghiêm khắc của một người cha: “Có phải ban ngày ngươi chịu đòn không đủ? Sao lại không nghe lời rồi!”
“Ta không làm, ta không làm!”
Mạc Liễm Sâm cắn răng ném vỡ chiếc ly trước mắt, Hoàng đế tức giận đến dựng râu trừng mắt.
“Người đâu, kéo Thanh Vương xuống!”
Mạc Liễm Sâm lập tức quýnh lên, ngồi bệt dưới đất khóc lên, Hoàng đế bất đắc dĩ nâng trán, mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Nhìn ngươi xem, còn ra thể thống gì nữa!”
Hoàng thượng hét to một tiếng, Mạc Liễm Sâm vẫn không ngừng tiếng khóc, Dịch Cẩn Ninh dỗ hắn mới nín, mọi người không ngừng: “Vẫn là Thanh Vương Phi có thể chịu đựng!”
Tên tiểu vô lại Thanh Vương này phải có người chăm nom hắn mới chịu!
Lúc Dịch Cẩn Ninh kéo hắn trở lại chỗ ngồi, Mạc Liễm Sâm nhiều lần đυ.ng vào ghế, mém thì ngã sấp xuống.
Huyền Vương ở một bên thấy vậy, hừ lạnh một tiếng: “Thanh Vương vốn là đồ đần độn, ăn hại, Chương Vũ Hùng rõ là lo lắng vớ vẩn!”
“Nếu đã như vậy, Ninh Nhi ngâm một bài thơ đi!” Dịch Cẩn Ninh nói xong, không quan tâm phản ứng của mọi người, cứ thế đọc một bài thơ.
“Ngọc lô hương, hồng chá lệ, thiên chiếu hoạ đường thu tư. Mi thuý bạc, tấn vân tàn, dạ trường khâm chẩm hàn. Ngô đồng thụ, tam canh vũ, bất đạo ly tình chính khổ. Nhất diệp diệp, nhất thanh thanh, không giai tích đáo minh.”*
*Câu thơ trong bài thơ "Canh lậu tử" kỳ 6 của Ôn Đình Quân thời Vãn Đường: 玉炉香, 红蜡泪, 偏照画堂秋思. 眉翠薄, 鬓云残, 夜长衾枕寒. 梧桐树, 三更雨, 不道离情正苦. 一叶叶, 一声声, 空阶滴到明. Trong đó câu "không giai tích đáo minh" có xuất xứ từ câu thơ "dạ vũ tích không giai" trong bài thơ "lâm hành dữ cố du hạ biệt" của tác hả Hà Tốn thời Nam Triều. Cả bài thơ này miêu tả nỗi buồn ly biệt của người phụ nữ. (Theo baike)
“Thơ hay, thật tài hoa!” Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đến phiên Dịch Cẩn An, nàng ta cũng ngẫu hứng gảy một khúc tỳ bà, tiếng đàn như từng viên ngọc lớn có, nhỏ có rơi trên khay ngọc, như dòng suối nhỏ đinh đương thanh thuý tự nhiên, như sấm rền nặng nề bị ngăn cách bởi cửa sổ, như tiếng mưa ồn ào vội vàng vỗ lên cây chuối tây, lại thư hoãn như mưa phùn rả rích, quyết liệt như tư thế hào hùng, giọng nói uyển chuyển ấm áp.
Mọi người say sưa nghe.
“Hay, có thưởng!” Hết khúc, Hoàng thượng hết sức ca ngợi: “Hai tỷ muội mỗi người mỗi vẻ!”
Tâm tình Hoàng thượng tương đối tốt, ban tặng mỗi người một đôi ngọc lưu ly. Các cung phi tần thấy không ngừng hâm mộ, Huyền Vương nhưng lại coi trọng tài hoa của Dịch Cẩn Ninh hơn, trộm nghĩ cầm kỹ tuyệt vời của Dịch Cẩn An sao so được với một bụng thi thư , đúng là phải nhìn Dịch Cẩn Ninh với cặp mắt khác xưa rồi.
Quận Vương Mạc Dật Hiên vuốt cằm, trong mắt tràn đầy ánh sáng khen ngợi, lúc này hắn đang dùng ánh mắt vô cùng đặc biệt nhìn Dịch Cẩn Ninh, nhưng cái gì cũng không nhìn thấu, bởi giờ phút này trong mắt Dịch Cẩn Ninh là một mảnh trong suốt. Dịch Cẩn An thấy phu quân nhìn đăm đắm nhìn muội muội, trong lòng có phần ghen ghét nhưng không để lộ ra.
Đình phi ngồi bên cạnh Hoàng thượng, nét mặt không hề thay đổi, hôm nay tròn mười một ngày Hoàng nhi ra đi, bà chẳng lấy gì làm vui vẻ nhưng vẫn thưởng thức tài hoa của Dịch Cẩn Ninh, thi tác诗作 hạ bút thành văn như vậy không phải một khuê nữ bình thường có thể sánh được, ngay cả Đình phi bà tự xưng là người đứng đầu hậu cung cũng cảm thấy không bằng. Bà càng nhìn Dịch Cẩn Ninh càng thấy yêu thích, ngược lại Dịch Cẩn An khoe khoang tự cho là đúng có phần nhìn không đặng, trong bụng đã sớm coi nàng ta là gái thanh lâu ca hát rồi.
Công chúa song sinh Mặc Dương và Mặc Vũ rất thích Dịch Cẩn Ninh, đều bị tài hoa của nàng thu hút, lôi lôi kéo kéo tay nàng nói muốn đến điện Thừa Ân thăm nàng.
Dịch Cẩn Ninh rất yêu mến đôi tỷ muội đơn thuần không tâm cơ này, trong lòng không khỏi nghĩ tới tỷ tỷ ruột thịt của mình, than thở không dứt, Mạc Liễm Sâm nhìn ra tâm tình nàng không tốt, biết nàng lại nhớ đến “Dịch Cẩn An” đã biến mất, bèn nắm chặt tay nàng.
Đầu Dao phi bị băng bó dày đặc, ở trong cung điện mình nghe cung nữ nói tỷ muội Dịch Cẩn Ninh biểu diễn có bao nhiêu xuất sắc, Hoàng thượng còn khen ngợi họ, bà vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Bà cắn răng nghiến lợi: “Dịch Cẩn Ninh làm ra một bài thơ rẻ tiền như vậy cũng nhận được Hoàng thượng tán thưởng sao?” Tuy Dao phi có vài tài lẻ nhưng so với Dịch Cẩn Ninh xuất khẩu thành thơ, tất nhiên ghen tỵ với những người giỏi giang hơn mình, huống chi…. Dịch Cẩn Ninh là kẻ thù của bà!
Chờ xem! Trong mắt Dao phi lộ ra ánh sáng hung ác, sớm muộn gì ta cũng khiến Dịch Cẩn Ninh không sống nổi trong hoàng cung này!
Lúc trở về điện Thừa Ân, sắc trời đã tối.
A Trúc đột nhiên xuất hiện: “Chủ tử, có cấp báo, Sát Minh xảy ra chuyện!”
“Theo ta!” Mạc Liễm Sâm nhìn Dịch Cẩn Ninh một cái, đoạn mang theo A Trúc đến thư phòng, không lâu sau đó lại trở ra.
Trước khi đi, Mạc Liễm Sâm chạy mấy bước trở về, ôm Dịch Cẩn Ninh nói thầm bên tai nàng: “Ninh Ninh, ta ra ngoài một lát! Buổi tối chờ ta…Ta trở lại nhanh thôi!”
Dịch Cẩn Ninh thẹn thùng, mặt đỏ bừng: “Đi đi, cẩn thận một chút!”
Tối nay ánh trăng rất sáng, Dịch Cẩn Ninh một thân một mình cất bước nhỏ trong hoa viên, thong thả đi dạo.
Huyền Vương đi trong chốc lát đã đến điện Thừa Ân, đứng lại một nơi hẻo lánh trong đó. Hôm nay Dịch Cẩn Ninh diện một bộ cung trang màu tím nhạt làm nổi bật lên dung nhan thanh tú xinh đẹp của nàng, trong lúc giơ tay nhấc chân tự có một dòng linh khí, bỗng chốc hấp dẫn tầm mắt của Huyền Vương, vừa rồi trên cung yến hắn rình mò nàng đã lâu.
Hắn nhẹ chân nhẹ tay đến gần Dịch Cẩn Ninh, từ phía sau ôm lấy eo nàng: “Ha ha, tiểu mỹ nhân!”
“A!” Tự nhiên bị ôm lấy, mùi hương phía sau cũng không phải Mạc Liễm Sâm, Dịch Cẩn Ninh thét một tiếng, hơi xoay người vung một bàn tay lên nhưng lại bị tóm lại.
Dịch Cẩn Ninh không ngừng giãy giụa trong lòng hắn: “Buông ra!”
Nào biết càng phản kháng, Huyền Vương càng xúc động, hắn híp mắt cười quỷ dị: “Con mẹ nó, dám đánh Bổn vương, bản lĩnh cũng không nhỏ đâu!”
Dịch Cẩn Ninh vừa giãy giụa vừa hối hận muốn chết, vừa nãy thị nữ muốn đi theo lại bị nàng phất tay cho lui xuống, bây giờ mắt thấy sắp rơi vào miệng cọp hang hùm. Dòng chân khí trong cơ thể Dịch Cẩn Ninh bỗng nhiên chui ra, thế tới hung hãn, vọt lên khiến nàng không kìm được muốn đánh người. Nghĩ vậy, nàng vươn tay thật, ra quyền móc hàm dưới của Huyền Vương, đánh hắn văng ra thật xa.
Đầu tiên là một tiếng bịch, sau đó là một tiếng rào rào, âm thanh vật nặng rơi vào trong nước.
Dịch Cẩn Ninh không thể tưởng tượng nhìn nắm đấm của mình, vừa rồi nàng lại có thể…. Lại có thể đánh Huyền Vương rơi vào trong nước? Nàng xoa mắt mình. Xác định bản thân không nhìn lầm, trời ơi, đây là sức mạnh gì vậy?
Nàng hẳn không vận công điều tức, dòng chân khí trong cơ thể còn đang tan loạn lúc có lúc không. Nhìn Huyền Vương ở trong nước giãy giụa đứng dậy, thừa dịp hắn chưa đi lên, nàng nhanh chóng chạy trốn.
Sau khi Huyền Vương bị đánh vào trong nước bỗng nhiên không kịp phản ứng, bị uống vài ngụm nước, chờ hắn đi lên thì không còn thấy bóng dáng Dịch Cẩn Ninh đâu nữa.
“Con mẹ nó, lại có thể bị một con vịt đánh bay!” Hắn căm giận đấm một cái vào mặt nước làm văng bọt nước lên, toàn bộ đều rơi vào người hắn.
Hắn hít một hơi, thầm nghĩ nhất định vừa rồi bản thân gặp ảo giác, sao Dịch Cẩn Ninh có thể có võ công được?
Trở lại phòng ngủ trong điện Thừa Ân, tiểu nha hoàn bưng nước rửa mặt cho nàng, nàng theo thói quen kêu một tiếng: “Tiểu Đào!”
Phía sau không có phản ứng, nàng cho rằng Tiểu Đào lại xảy ra chuyện, vừa xoay người thì thấy một tiểu cung nữ đang sợ hãi đứng ở phía sau không nói một lời. Lúc này nàng mới nhớ ra Tiểu Đào đang dưỡng thương,
“Thôi, ngươi lui xuống trước đi!” Dịch Cẩn Ninh khoát tay để tiểu cung nữ lui xuống.
Nàng rửa mặt, ngẩn người trước chậu nước, một lúc lâu nàng mới hồi hồn lại từ trong kinh sợ, không thể tin hai tay của mình, nàng biết võ công?
Mạc Liễm Sâm từng nói trong cơ thể nàng có một tầng công lực, nếu chịu tu luyện ngoại công, một thời gian nữa là nàng có thể oai phong khắp chốn giang hồ, không ai địch nổi.
Chỉ là, bản thân thực sự lợi hại như vậy sao? Một tầng nội công này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Dịch Cẩn Ninh mù mờ, xuất thần nhìn ngọn đèn dầu. ngay cả Mạc Liễm Sâm đã trở lại, đứng sau nàng cũng không biết