Chương 37

Thủ pháp bắt cá của Lộ Cảnh không ra sao, lưới đánh cá cũng không ra sao, vị trí của Thiển Hải cũng không ra sao, nhưng không chịu nổi cái này. Cá ở thế giới khác chưa từng thấy qua đồ chơi này, thật đúng là đã bị Lộ Cảnh bắt không già thiếu.

Nhìn cái đuôi to đang vẫy vẫy dưới ánh mặt trời, còn có không ít con cá nhỏ và con gỗ nhỏ chưa thấy qua, sợ hãi lập tức biến thành hình thú, sau khi nhìn thấy Lộ Cảnh đánh những con cá nhỏ này thì không nhịn được lòng hiếu kỳ, cẩn thận thò qua ngửi ngửi, đột nhiên một con cá nhảy đát một cái, con cá nhỏ dựa vào bên cạnh Lộ Cảnh không có phản ứng gì, nhưng thật ra con cá nhỏ sợ tới mức dùng tốc độ kinh người vươn móng vuốt hung hăng đánh một chưởng về phía con cá, con cá kia trong nháy mắt đã nằm yên, có lẽ là bị đánh hôn mê rồi.

Tiểu Thạch Đầu giống như là bị Thần lực của mình làm cho kinh hãi, ngơ ngác nhìn về phía móng vuốt của mình, móng vuốt sắc bén co duỗi mấy cái, lại cúi đầu nhìn cá đã hôn mê, giống như lập tức phục hồi tinh thần lại, miệng lập tức nhảy đát tại chỗ.

Lộ Cảnh nhìn Tiểu Thạch Đầu này không nhịn được đè đầu hắn xuống, nhẹ nhàng cho hắn một cái tát:

- Nhạc, cái gì đây, đi tìm bọn người A mỗ ngươi mang rương gỗ tới đây, chúng ta chọn mấy con mang về nhà ăn đồ ăn mới, mặt khác đều thu thập đồ ăn đã phơi khô lưu trữ.

Ngư phủ vừa vặn bắt được mấy con cua, đang múa may cái càng lớn định phá vỡ ngư phủ để chạy trốn, Lộ Cảnh vội vàng dùng dây thừng cột mấy con cua thành một chuỗi, mấy người An Vân cũng tới đây giúp đỡ cùng nhau thu thập, chờ bên này thu thập xong, thừa dịp Lâm Dương đưa nhóm khoai lang thứ hai còn chưa trở về, Lộ Cảnh đã nhanh chóng xuống biển bơi một lát, hắn là thú nhân Hổ tộc, bản tính thích nước, kiếp trước còn khảo nghiệm lặn xuống nước, lúc này đang ở trong biển trong suốt này hưởng thụ đồ ăn.

Thường thường lặn xuống trong chốc lát sờ vào đồ chơi dưới đáy biển, không bao lâu đã vớt được vài cái vỏ sò lớn và biển nhím, sau khi lên bờ đã chia nhau ra làm phần, An Vân rất thích mùi thơm của biển nhím, Nhϊếp Dung và Khả Khả cũng không thể tiếp thu.

Hải trai mở ra mấy viên trân châu, An Á thấy hắn đang trao đổi công việc với Lộ Cảnh thì cũng chuẩn bị đi ra biển tìm kiếm, mấy người Lộ Cảnh thu thập xong mới vừa trở về chỗ nghỉ ngơi trong cánh rừng râm mát, Lâm Dương vừa vặn trở về:

- Lâm Dương, ngươi ở đây chờ đại gia nghỉ ngơi, ta đi đào khoai lang.

Nói xong hắn cầm lấy mấy cái sọt và bao tải to đi về phía khoai lang.

- Cảnh ca, từ từ ta.

An Vân nhảy lên, chạy đến bên cạnh Lộ Cảnh, nắm lấy tay của hắn, hai người phu thê cùng đi nấu khoai lang mà làm việc lu bù lên.

Khi khoai lang mọc lên bảy tám tám, Lộ Cảnh cảm thấy gió từ bờ biển thổi tới có chút không tầm thường, so với gió lớn buổi sáng thì không ít, hơn nữa gió thổi cũng không rõ ràng, không trung thực sạch sẽ, Lộ Cảnh dừng lại động tác nhìn thấy tầng mây rõ ràng xuất hiện ở trên không trung, kết hợp với những gì mình trải qua ở kiếp trước, phán đoán rất lớn có thể là gió lốc sắp tới, hắn vội vàng gọi mọi người dậy:

- Mau thu thập đồ vật, chúng ta mau chóng trở về, bão cuồng sắp tới rồi!



- Cuồng phong bão?

An Vân và Lâm Dương đều có chút nghi hoặc, không rõ Cuồng Phong mà Lộ Cảnh nói là cái gì.

- Cuồng phong?

Đây là giọng nói của Nhϊếp Dung, nàng biết bão cuồng phong, cũng biết năm trước vùng duyên hải trải qua một ít bão cuồng phong siêu cường sẽ tổn thất lớn bao nhiêu, nàng không biết bão cuồng phong này sẽ lớn bao nhiêu, nhưng mặc kệ lớn nhỏ, chạy nhanh đi đến nơi an toàn tránh né là quan trọng nhất.

- Chính là gió rất lớn, sẽ có mưa to, còn sẽ mang nước biển dâng lên, các ngươi thu thập những thứ này trước, ta đi vào trong rừng tìm bọn Khả Khả.

Mấy người bọn họ chơi cả buổi chiều ở trong biển, sau đó ngủ trưa ở dưới bóng cây, lúc này đang ở bên cạnh cánh rừng nhặt đậu tương và mộc nhĩ đen, đừng nhìn hai thiếu niên choai choai mang theo hai cái tiểu mao đầu, hai cái sọt cũng đã nhặt đầy, Nhϊếp Dung và An Á một người một cái sọt sau mang theo mấy đứa trẻ chạy nhanh về phía khoai lang, chờ đến lúc có khoai lang, bọn họ cũng đã thu thập gần xong.

Hai con thú hình thú Lộ Cảnh và Lâm Hà đã đào xong khoai lang, Nhϊếp Dung ôm sọt ngồi ở khuỷu tay Lâm Dương, Tiểu Mộc Mộc được Khả Khả ôm từ trên lưng An Á, An Vân thì ôm Tiểu Thạch Đầu ngồi ở trên lưng Lộ Cảnh, ba con thú nhân dựa theo thứ tự trước sau lập tức chạy về phía bộ lạc.

Gió càng lúc càng lớn, nhưng Lộ Cảnh phát hiện sớm, lúc này còn chưa tới thời điểm không thể lên đường, ba con thú nhân cũng không bay nhanh, chỉ chọn một con đường nhỏ thưa thớt trong cánh rừng trở về, trên đường đi qua một ít cây rừng mang theo quả tím, mấy con thú nhân còn tận dụng mọi thứ hái mấy quả, chờ sau khi trở lại bộ lạc ba người ôm một quả trong lòng.

Mộc Lý đại thúc đang thu thập khoai lang và muối bùn đưa về trước Lâm Dương ở trong viện, nhìn thấy mọi người nhanh như vậy đã trở về thì có chút kinh ngạc:

- Sao hôm nay lại trở về sớm như vậy? khoai lang đào xong rồi à?

- Không, nếu có gió to tới thì chúng ta phải nhanh chóng trở về trước.

Bọn người Nhϊếp Dung đến trước, sau khi buông đồ vật xuống liền bắt đầu giúp đỡ Mộc Lý đại thúc thu thập.

An Á và Lộ Cảnh theo sau đi vào trong viện, bỏ đồ vật trên người xuống, sau đó vội vàng mang theo thùng gỗ trong nhà tới đón Lâm Dương cùng nhau đi múc nước:

- Lâm Dương, chúng ta đi chứa đồ chứa nước trong nhà trước, lần này không biết bão cuồng phong sẽ tới trong mấy ngày nữa, sau bão cuồng phong mấy ngày nữa, nước bên ngoài tốt nhất không cần uống, Mộc Lý đại thúc, những thứ này trước tiên đặt vào trong phòng, đến lúc đó chúng ta lại thu thập.

Nói xong hắn lưu loát xoay người đi ra cửa.



Trong nhà, đại lu chứa nước cùng với các loại gỗ lớn đều bị bọn người Lộ Cảnh chứa đầy, bọn họ mang phân của nhà mình về, còn lại toàn bộ chuyển vào trong phòng lớn của nhà họ Lộ, bọn họ còn chưa thu thập xong thì gió đã lớn hơn, gió thổi qua lá cây rừng rậm xôn xao vang lên âm thanh làm Khả Khả có chút sợ hãi, An Vân trấn an hắn mang theo tiểu Mộc Mộc và tiểu Thạch Đầu về phòng trước, Mộc Lý đại thúc và An Á đang thu thập đồ vật dư thừa, An Vân và Nhϊếp Dung đều thu đồ vật trong viện vào phòng, thực vật thành thục trong viện cũng phải thu, Lộ Cảnh mang theo Lâm Dương cùng nhau gia cố hai cây đại thụ trong viện, chờ đợi xong, thuận tay hái sạch sẽ quả còn lại trên cây.

Khi tất cả mọi người đều vội vàng trốn vào trong phòng, mưa đều bắt đầu rơi, mưa lớn đậu tích ở dưới sự trợ lực của cuồng phong làm cho bất kỳ nơi nào bọn chúng cũng đến đều rung động, rõ ràng phía trước vẫn là ánh mặt trời vừa vặn, lúc này lại lập tức đen xuống, không trung toàn bộ tối đen, cách sân cũng có thể nghe được tiếng gió gào thét của rừng rậm.

Hôm nay, mấy người Lâm Dương cũng ở lại trong phòng, mấy đứa trẻ và giống cái đều có chút sợ hãi, gió lớn như vậy, trước đó bọn họ cũng chưa từng trải qua, trong lòng Lộ Cảnh cũng có chút lo lắng, ngoại trừ chuyện trong nhà ra thì còn có người nào không trở về càng làm cho hắn lo lắng.

Giờ phút này, người của nhóm người Khoa Lôi thật sự là đang trên đường trở về, bởi vì phải chạy về bộ lạc trước khi trời mưa to, một đường bọn họ cũng chưa nghỉ ngơi được bao lâu, không ngờ khi cách bộ lạc nửa ngày đường thì lại đột nhiên gặp gió to mưa to làm người ta khó có thể đi tới.

- Trước đó tìm một sơn động đặt chân, chờ đợi một lát xem thế mưa có thể nhỏ hơn hay không, sinh bệnh trước an bài nghỉ ngơi... Khoa Lôi an bài đâu vào đấy, lần này hắn và Lâm Hà đi ra ngoài, tổng cộng mang về mười bốn người, bọn hắn đều là lấy gia đình làm đơn vị, trong nhà đều có thú nhân không hiểu biết, chỉ có một nhà là tiểu á thú không hiểu biết, bọn hắn đều là Khoa Lôi hoặc là Lâm Hà nhận thức trước.

Lần này, hai người bọn hắn ra ngoài không chạy quá xa, chỉ đi mấy dặm về phía trước, mấy chỗ đã không có người, hoặc là đã thuộc về bộ lạc gần đó, cuối cùng bọn hắn chỉ gặp gỡ mấy chục người, thú nhân quen biết bọn hắn đều đi theo tới, một ít thú nhân khác không chuẩn bị rời khỏi, sau khi nghe chuyện của bọn người Khoa Lôi, bọn hắn cũng chuẩn bị thành lập một bộ lạc thuộc về mình.

Sơn động này cũng không nhiều, nhưng trước khi Lâm Dương và Khoa Lôi rời khỏi đã cố ý lưu tâm dọc theo đường đi, cho nên lúc này rất nhanh đã tìm được nơi đặt chân, sơn động này chỉ lớn cỡ một cái, nhưng cửa động lớn cỡ nào cũng không thể che được, hiện tại bên ngoài trời mưa to gió lớn, cho dù có cánh rừng che khuất thì nước mưa cũng sẽ tràn vào trong sơn động. May mà sơn động này có một chỗ rẽ, Lâm Dương lại bỏ một khối đá lớn vào trong sơn động, mười mấy người mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi ở trong sơn động.

Bọn họ dọc theo đường đi cũng thu không ít đồ ăn, nghĩ cho dù bộ lạc Khoa Lôi có thể thu lưu mình thì cũng không thể hoàn toàn dựa vào người khác, trong sơn động có không ít cành khô lá rụng bị gió hoặc là động vật nhỏ mang theo tiến vào, cách cửa động gần bị làm ướt không ít, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc dùng lúc này, mấy con thú nhân thu thập một đống lửa nhỏ, á thú và trẻ nhỏ ngồi vây quanh ở bên đống lửa chuẩn bị nấu cơm, sinh bệnh thì dựa ngồi ở bên kia nghỉ ngơi.

Khoa Lôi đi đến gần cửa động, nhíu mày nhìn về phía ngoài động mưa rền gió dữ, lo lắng cho lộ trình còn lại trong nhà nửa ngày nữa...

Ngọn lửa nho nhỏ trong sơn động bị gió xuyên qua tảng đá lớn thổi đến lung lay, ở dưới sự che chắn của thú nhân duy trì tư thế thiêu đốt, tản ra nhiệt độ yếu ớt, căn phòng lớn của bộ lạc lại ấm áp sáng ngời, cho dù ngoài phòng gió lớn gào thét, trời tối đen, nước mưa ở cửa sổ cùng nóc nhà tàn sát bừa bãi, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Mộc Mộc rúc vào nhà mẹ của mình (a mỗ) trong lòng mơ màng sắp ngủ, Khả Khả và An Á cùng nhau hầm khoai lang đỏ, ba thú nhân của bọn họ ở trong phòng buồn bực thu thập thu hoạch hôm nay, trong phòng ngoại trừ đống lửa phát ra âm thanh phát ra chính là tiếng nói chuyện nhỏ của hai người An Vân và Nhϊếp Dung.

mưa gió buổi tối còn chưa dừng, không biết đường đi của bão cuồng phong sẽ kéo dài bao lâu, nghe tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ, hắn quay đầu nhìn về phía mấy người đang nấu muối bên đống lửa:

- Lâm Dương, đêm nay các ngươi ở lại đây đi, ngày mai ban ngày xem xét tình hình một chút.

Nói xong nhìn về phía An Vân, An Vân hiểu rõ ý của hắn, đứng dậy gọi An Á đi thu thập phòng của hắn, đêm nay An Á có thể ngủ với Mộc Lý đại thúc một đêm, phòng của hắn vừa vặn có thể cho bọn người Nhϊếp Dung nghỉ ngơi.

Lâm Dương không từ chối, bên ngoài mưa gió có chút quá lớn, tuy cách sơn động không xa, nhưng hắn vẫn không muốn ái nhân và trẻ nhỏ gặp mưa, hắn luôn cảm thấy thân thể bọn họ còn chưa khôi phục, lo lắng sẽ lại sinh bệnh.