Chương 15

chương 15:

Phân chia lại là không thực tế, dù sao thì sơn động cũng chỉ có như vậy, phân chia thế nào cũng không phân ra được ba gian phòng, trong lòng Mộc Lý cũng rõ ràng, hắn suy nghĩ một chút rồi xoay người đi tìm Khoa Lôi, sau khi nói rõ tình huống thì hỏi:

- Khoa Lôi, Tuyết Quý mau tới, chúng ta ở cùng nhau cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, nếu ngươi không muốn ở cùng ta một gian, chúng ta có thể không cần phòng cất giữ, đổi thành phòng là được rồi.

Khoa Lôi nghe Mộc Lý nói xong thì lắc đầu:

- Không thể thiếu phòng cất giữ, chúng ta ở một gian phòng đi, nhưng mà phòng kia không đủ để làm hai cái giường, chúng ta chỉ có thể ngủ cùng nhau.

Mộc Lý nghe xong thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều là thú nhân, hắn lại không ngại ngủ một cái giường:

- Vậy được rồi, ta đi thỉnh giáo cách làm giường của bọn người Lộ Cảnh một chút.

Mộc Lý cười trở về, không nhìn thấy trong mắt Khoa Lôi hiện lên một tia lưu quang.

Sau khi nhận được câu trả lời của Mộc Lý, Lộ Cảnh đã đi làm giường đệm cho bọn họ, Khoa Lôi đi theo hỗ trợ thuận tiện học tập, An Á và Mộc Lý đại thúc đi đào một cái hồ nước bên kia, phía trước Lộ Cảnh đào một cái hồ nước dẫn nước của con sông lớn vào trong hồ, lúc này bọn họ muốn dẫn nước của hồ nước về sông lớn, như vậy nước hồ nước mới có thể duy trì lưu động, sẽ không quá bẩn, Khả Khả và An Vân ở bên cạnh sửa sang lại mộc nhĩ, sau đó phơi khô, đậu nành cũng phơi ở một bên.

Mộc Lý gia ở ngày thứ tư của mùa đông đã chuẩn bị xong toàn bộ, còn thừa không ít gạch đất, Lộ Cảnh chất đống chỉnh tề ở bên ngoài sơn động, lo lắng tuyết quý sẽ có dã thú cực kỳ đói bụng xông vào, hiện tại cũng không có thời gian để xây dựng vây quanh hai sơn động, chỉ có thể lợi dụng hòn đá và gạch đất trước vây quanh hai sơn động, biến thành hình dạng giống như tường viện, ở bên ngoài bố trí các loại bẫy rập, hệ số an toàn sẽ cao hơn rất nhiều, lo lắng sẽ có thú nhân không lo lắng tiến vào bẫy rập, cho nên Lộ Cảnh làm đều là không có nguy hiểm trí mạng.

Lộ Cảnh tính toán chờ sau khi tuyết quý qua đi tiếp tục đốt gạch, đến lúc đó phối hợp với xây dựng cục đá càng để đảm bảo an toàn cho nơi này, hắn suy xét vây hồ nước và đồng ruộng xung quanh vào, mấy người còn lại nghe xong cũng rất đồng ý, đối với Lộ Cảnh nói tường vây rất là hướng tới, người của bọn họ quá ít, chờ sau này bắt đầu gieo trồng nuôi dưỡng, nếu có dã thú cỡ lớn tới đây thì tất cả đều bị phá hủy.

Bởi vì phải xây dựng tường viện, mấy ngày nay Mộc Lý đại thúc vẫn luôn ở lại trong nhà chế tạo gạch đất, An Vân và Khả Khả cũng ở trong nhà thu thập đồ vật quý giá, ba con thú nhân khác thì mỗi ngày đều phải chạy ra ngoài đi săn vào buổi sáng, bình thường đều phải đến giữa trưa mới trở về, sau khi ăn xong cơm trưa thì An Á sẽ lưu lại xử lý con mồi, Phách Sài, Lộ Cảnh và Khoa Lôi thì hoặc là đi chuẩn bị củi lửa, hoặc là ở nhà xây tường vây.

- Tuyết Quý Quang thiêu củi gỗ cũng không được, ta thử thiêu chút than củi đi.

Lộ Cảnh một tay chống tường viện cao ba thước, nhìn đống củi gỗ bên ngoài sơn động cau mày nói.

Khoa Lôi dừng tay xây tường, cũng nhìn qua:

- Thiêu than? Than dùng tốt hơn sao?

Khoa Lôi vẫn luôn là cộng sự với Lộ Cảnh, lời nói cũng nhiều hơn trước đây không ít, khi hắn còn nhỏ đã bởi vì da lông màu đen thuần mà bị tộc báo bỏ rơi, là A Phụ của Mộc Lý và A mỗ lén nuôi nấng hắn mới làm cho hắn còn sống, sau khi Mộc Lý sinh ra cũng nguyện ý chơi đùa với hắn, nhưng sau khi Mộc Lý lớn lên thì càng nhiều thời gian hơn muốn đi săn bắn với đồng bạn trong bộ lạc, vì vậy mới tách ra với hắn.

- Than củi có thể lợi dụng nhiệt lượng tốt hơn, giống như lúc chúng ta nướng khoai lang, nướng hạt dẻ, không dễ nướng chín, càng dễ nhóm lửa, nhiệt độ cao, thời gian sưởi ấm cũng càng nắm chắc, sẽ không cần phải nấu củi như vậy, buổi tối phải nấu nhiều hơn, nhưng mà cửa sổ thiêu than củi nhất định phải để một khe hở, bằng không sẽ dễ trúng độc than.



Lộ Cảnh cố gắng nhớ lại một phen, kiếp trước hắn chỉ dùng than đá, than củi nói thật ra là để quay phim, nhưng chỉ một lần đó, sau đó đã không còn tác dụng nữa, chờ thêm cái này tuyết quý, hắn muốn đi tìm than đá, vẫn là dùng than đá tốt hơn.

Khoa Lôi nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng ý thức được chỗ tốt của than củi, nếu có than củi thì buổi tối có thể trực tiếp dùng than củi, tuy hắn cũng không hiểu Cacbon Độc Tử là thứ gì:

- Lộ Cảnh, ngươi đi làm việc đi, bên này có ta, có cần người hỗ trợ không?

Lộ Cảnh lắc lắc đầu, kéo hai khúc gỗ đi ra ngoài, tìm một chỗ thích hợp ở bên cạnh sơn phong của con kênh, sau đó bắt đầu bận rộn chuẩn bị thiêu than, tuy rằng cây cối ở đây rất thô to, cũng tương đối cao lớn, nhưng hai gốc cây bổ ra thì vẫn không tính là quá nhiều, chẳng qua lần này hắn cũng chỉ là thử nghiệm, cho nên thiếu một chút cũng không có gì to tát.

Thời gian tương đối gấp, Lộ Cảnh đã lợi dụng một chỗ dốc núi, đào rỗng sườn núi biến thành một hầm trú ẩn đơn giản, củi gỗ chém thành chiều dài thích hợp nhét vào hầm, chờ tầng ngoài củi gỗ đều thiêu phiếm hồng, sau đó thiêu đốt cửa động là được.

Khi An Vân đi tìm thì Lộ Cảnh đã lấp kín sườn núi ở trong chốc lát, thấy An Vân tới đây, hắn đứng dậy đi ra bờ sông lớn rửa tay, thuận tiện mang theo l*иg cá tối hôm qua đã bố trí, bên trong đã có ba con cá lớn:

- Xem ra đêm nay lại có thể uống canh cá rồi.

An Vân nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn, nhìn cá bắt cá cũng rất vui vẻ, dùng một cây dây thừng trong tầm tay đưa cho Lộ Cảnh, Lộ Cảnh xuyên ba con cá lên, bắt cá lại sắp đặt xong, một tay dẫn cá, một tay nắm lấy tay An Vân so với mình nhỏ hơn một chút, hai người quay lưng đi về hướng Hoàng Hôn hướng gia...

Công trình tường viện đã qua nửa công việc, lộ cảnh đang lợi dụng tấm gỗ chế tạo cái nắp hình trùy, sau khi đốt xong than củi cần phải đề phòng ẩm và bảo tồn, cái nắp này chính là dùng để chứa than củi, sơn động này tuy rằng nằm ở ven biển, nhưng mặt biển lại có núi non che khuất, phía tây lại là sông lớn, phía bắc lại là rừng rậm, không khí vẫn tương đối ẩm ướt, nhưng sơn động này so với bình nguyên nơi khác đều có độ cao, củi gỗ cất giữ lại đều trải qua phơi khô mặt trời chói chang, cho nên cũng không cần lo lắng quá mức.

An Á lấy ra tất cả những thứ thú thú còn lại, bắt đầu xử lý đuôi, những thứ này là chuẩn bị sau khi khảm ở trên tường vây, đây cũng là linh cảm Lộ Cảnh nghĩ đến khi còn nhỏ trong thôn có một ít hàng xóm rải mảnh vỡ thủy tinh trên tường viện, cho nên mấy ngày nay Lộ Cảnh và Khoa Lôi đã cố ý đi săn mấy con thú nhiều thứ cùng với thú lân giáp, hơn nữa trước kia còn tồn tại.

- Lộ Cảnh, ngày mai đi đến Đông Bắc, ta chuẩn bị đi đánh một con gấu đen trở về.

Trong tay Khoa Lôi làm chuẩn bị ngăn tủ phòng của Khả Khả, vừa nói kế hoạch đi săn của mình, hắn đã làm rất cẩn thận, đã làm ba buổi tối, chủ thể của ngăn tủ ở sơn động của bọn hắn, hiện tại đang làm cửa tủ ở bên này.

Lộ Cảnh nghĩ nghĩ trong nhà còn có da lông, gật đầu đáp ứng:

- Được rồi, qua bên kia xem thử cũng được.

Nếu có thể gặp được da lông thích hợp còn có thể đánh trở về làm quần áo cho Tiểu Vân.

- Ngày mai ta và An Á ở lại xây tường vây, con mồi phía trước cũng còn có một ít không xử lý tốt.

Mộc Lý ở bên cạnh lột hạt dẻ, tách hạt dẻ và vỏ ngoài ra thu thập, An Á đang xoa dây cỏ, trong khoảng thời gian này dây cỏ tiêu hao rất lớn.



Khi xây xong tường vây còn phải làm một cánh cửa lớn kiên cố, đại môn chế tạo bằng gỗ của cảnh sát đường cong cũng làm người ta không yên tâm, hắn nghĩ đến trước kia phim truyền hình nhìn thấy mật thất đều là dùng cục đá, bắt đầu tự hỏi làm thế nào có thể cho đại môn thêm một cánh cửa đá giống người thú.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Lý bắt đầu chuẩn bị cơm sáng, Khoa Lôi và An Á xây tường ở bên ngoài, Lộ Cảnh mang theo sọt tre đi đến sườn núi ngày hôm qua, đưa tay dán lên miệng lò gạch cảm nhận một chút, đã không cảm nhận được nhiệt độ gì, mở ra xem thử, than củi bên trong rất thành công, một sọt còn chưa đủ để đựng, hai sọt lớn đã được đựng qua lại, nhưng những thứ này cũng không đủ dùng, hắn chuẩn bị mấy ngày nay lại nấu mấy cái.

Bởi vì khoảng cách giữa hai ngọn núi ở biên giới phía đông và ngọn núi kia hơi xa nên khi người dẫn đường toàn lực chạy cũng phải hơn hai giờ mới có thể đến, cho nên trước đó hắn vẫn luôn không tới, Khoa Lôi nói rằng ở biên giới phía đông và ngọn núi thì có rất nhiều mãnh thú, suy cho cùng thì hôm nay là ngày đi săn thú, hai người cũng không thể tiêu hao hết sức lực trên đường đi, mà chạy một đoạn đường quen thuộc phía trước hai người chạy tương đối nhanh, đến cuối đường thì giảm tốc độ, lúc này người dẫn đường cũng thừa dịp này bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

- Cẩn thận, phía trước bên này có đầm lầy, bên trong có đàn thú cá sấu, thú nhân cũng phải cẩn thận, một khi bị thú cá sấu cắn trúng thì có thể sẽ bị phế đi chân.

Khoa Lôi luôn luôn thiếu lời ở ngay lúc này nói nhiều hơn, nhưng cũng là vì phổ cập khoa học cho Lộ Cảnh.

Lộ Cảnh biết kiếp trước cá sấu cắn người kinh khủng, ngẫm lại thú thế tăng mạnh cũng đã đoán được hậu quả bị cá sấu cắn, theo sát Khoa Lôi nện bước, sau khi chuyển qua đầm lầy thì Lộ Cảnh phát hiện một loại thực vật có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, Lộ Cảnh dừng bước chân lại, đào lên một gốc cây trong đó, quả nhiên ở dưới bùn đất phát hiện đồ vật quen thuộc.

Khoa Lôi nghe thấy tiếng bước chân của Lộ Cảnh thì cũng đi theo tới, nhìn thấy từng quả trái cây của hệ rễ của Lộ Cảnh thì có chút tò mò:

- Đây cũng là có thể ăn à?

- Cái này gọi là đậu phộng.

Lộ Cảnh cẩn thận dùng móng vuốt thú cào bay một cọng đậu phộng, nhìn thấy bên trong có một cục đậu phộng màu hồng nhạt thì xác định đây là đậu mà hắn muốn.

- Tiểu như vậy ăn thế nào đây?

Khoa Lôi nhìn hạt đậu phộng còn nhỏ hơn cả răng của mình thì có chút nghi hoặc, ăn vào này có chút phiền phức.

Lộ Cảnh chỉ vào đậu phộng nói:

- Hiện tại không có thời gian nói tỉ mỉ, nhưng có thể làm ăn rất nhiều, còn có thể ép du, chúng ta lưu lại điểm danh trước, chờ trở về đào một ít rồi trở về.

Nói xong hắn cẩn thận để lại ấn ký ở bên cạnh, còn để lại một ít mùi vị của thú nhân ( chính là xi xi).

Rừng cây ở phía đông bắc càng cao lớn thẳng tắp, trong rừng rậm đại thú tương đối nhiều, Lộ Cảnh và Khoa Lôi một đường cẩn thận mai phục ở nơi mà gấu đen lui tới, gấu đen là mãnh thú trong rừng rậm, thú nhân bình thường gặp phải đều tận lực né tránh, lúc phát cuồng gấu đen thậm chí có thể chống lại bốn năm đội ngũ thú nhân công kích.

Lần này, Lộ Cảnh và Khoa Lôi cũng có chút mạo hiểm, nhưng chiến lực của hai người bọn họ đều cao hơn những thú nhân khác không ít, sau khi Lộ Cảnh đến đây quan sát địa hình thì ở vị trí thích hợp thiết trí dây thừng, hai người nằm sấp ở sau một sườn núi nhỏ, khống chế tần suất hô hấp lẳng lặng chờ đợi.

Thời gian từng chút trôi qua, ánh mặt trời di động ở trên lá cây, vận khí của bọn họ hôm nay coi như là không tệ, lẳng lặng chờ đợi hơn một giờ sau mặt đất bắt đầu chấn động, từ trong rừng phía xa có một bóng dáng màu đen cao ba thước đi tới.