Chương 14

Lộ Cảnh vừa mới cất hai cái túi da chứa đầy khoai lang vào trong túi xong, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, hắn xoay người hơi nghi hoặc:

- Tiểu Vân, sao vậy? Mới vừa ăn no đừng đi gấp như vậy.

Nói xong thì đi về phía An Vân.

An Vân lắc lắc mấy món ăn màu xanh lục, chờ sau khi bị Lộ Cảnh nhận ra thì lập tức đưa đồ ăn trong tay tới trước mặt Lộ Cảnh, vội hỏi:

- Cảnh ca, ngươi mau nhìn xem thứ này có thể ăn được không?

Lộ Cảnh tiếp được đồ ăn trong tay An Vân, bên ngoài thực vật có không ít dấu hiệu của thú ăn, bên trong cũng bị ăn không ít, nhìn kỹ thì nó rất giống với đậu đũa, nhưng lại càng thô hơn, vừa nhìn đã kinh ngạc, đồ vật bên trong lại giống với đậu tương, hắn ngửi trước tiên là thiên phú của thú nhân không phân rõ ràng ra có mùi vị độc.

Hắn đặt hạt đậu vào bên miệng nhỏ cắn một miếng, quả nhiên chính là đậu nành, Lộ Cảnh tận lực ổn định tâm thần, bình tĩnh hỏi An Vân:

- Tiểu Vân, ngươi tìm được cái này ở đâu vậy? Loại thực vật bên kia còn nhiều không?

An Vân gật đầu, chỉ về phương hướng mà đám người An Á đang đi tới:

- Bên kia còn treo rất nhiều cây, Cảnh ca, chúng ta mau đi qua Trích Điểm đi, Khả Khả cũng phát hiện một loại đồ vật mới, nhưng ta cảm thấy khẳng định không thể ăn.

Nói xong kéo Lộ Cảnh đi về phía bên kia.

Trong cánh rừng lá rụng còn rắn chắc hơn trước đây, đại bộ phận lá cây đều bắt đầu chuyển sang màu vàng rơi xuống, tiếng chim hót ở giữa lá cây hết đợt này đến đợt khác, một ít động vật nhỏ ngẫu nhiên sẽ nhô đầu ra khỏi bụi cây thấp, nhìn thấy thú nhân lại lập tức rụt trở về, hơi đi về phía chỗ sâu một chút, sau đó nhìn thấy An Á ôm Khả Khả đang đưa tay với tới cái gì đó dưới một gốc cây khô, lộ cảnh tiến lên vừa nhìn thấy, chính là một cái tai gỗ.

Nhìn kỹ Trại Con của Lộ Cảnh, quả thật là mộc nhĩ, lớn lên không sai biệt lắm với kiếp trước, cũng không bành trướng giống như những loài khác giống như thú thế.

- Khả Khả, An Á, các ngươi đã phát hiện ra một mảnh này sao?

Lộ Cảnh bỏ mộc nhĩ vào giỏ trúc của Khả Khả.

Cocoa gật đầu, chỉ vào mấy gốc cây gần đó:

- Anh Lộ Cảnh, đây là Khả Khả phát hiện, có phải có thể ăn hay không?

- Đúng vậy, là có thể ăn, nhưng yêu cầu sau khi phơi khô mới có thể ăn, ăn mới sẽ sinh bệnh, Cocoa rất lợi hại, phát hiện ra một loại đồ ăn mới.

Cocoa nghe thấy lời khích lệ của Lộ Cảnh thì nhếch môi nở nụ cười, còn khoe ra nhìn về phía An Vân:

- Vân ca ca, Khả Khả tìm được đồ ăn rồi!



Nói xong còn há miệng ra.

An Vân biết rằng Khả Khả là bởi vì lúc trước mình ghét bỏ dáng vẻ xấu xí này của hắn, cho nên mới cố ý nói với hắn như vậy, hắn lấy được từ phía sau Lộ Cảnh, lắc lắc đồ ăn trong tay:

- Ta đây cũng có thể ăn, chúng ta cùng nhau thu thập những đồ ăn này trở về đi!

- Thật vậy sao? Vân ca ca ngươi cũng có thể, chúng ta nhanh chóng lấy thêm một ít trở về.

Nói xong hắn lập tức xoay người tiếp tục cắt lấy mộc nhĩ.

Lộ Cảnh nhìn tình hình bên này, lại nghĩ đến khoai lang bên kia còn có hơn phân nửa không đào, liền nói với mấy người:

- Các ngươi ở bên này hái mộc nhĩ và đậu nành, ta tiếp tục đi đào khoai lang, các ngươi hái xong rồi thì tới đây, mấy thứ này có một ít chủng loại có thể tăng lên đồ ăn là được rồi, vẫn là khoai lang càng quan trọng hơn.

Mấy người nghe thấy hắn an bài cũng nghĩ đến cảm giác lạnh lẽo như băng tuyết cùng khoai lang chắc bụng, sôi nổi gật đầu:

- Cảnh ca, ngươi đi trước đi, ta đi hái một mảnh đậu nành này rồi đi giúp ngươi, còn lại để An Á và Khả Khả ở chỗ này hái là được.

An Vân nói xong thì chỉ chỉ mấy cây đậu nành được quấn quanh bởi dây leo bên cạnh.

Lộ Cảnh lập tức xoay người trở về đào khoai lang, sau khi đào được một phần ba thì An Vân đã trở về giúp Lộ Cảnh nhặt khoai lang, khối khoai lang này không tính là lớn, nhưng thu hoạch cuối cùng ở đây cũng coi như là khách quan, chất đầy bốn cái sọt tre lớn, lại chất đầy hai cái sọt tre đựng muối bùn phía trước, khi An Á và Khả Khả trở về thì Khả Khả cũng chất đầy sọt tre, Lộ Cảnh nhìn thấy mộc nhĩ chỉ có một bộ phận nhỏ, đậu nành chiếm hơn phân nửa vị trí.

Đem khoai lang dây mây bọc ở trên mặt đất của khoai lang, phía dưới còn sót lại một ít khoai lang không đào ra toàn bộ, như vậy sang năm cho dù mình không gieo trồng cũng có thể tới nơi này khai quật, Tuyết Quý cũng sẽ có một ít tiểu động vật tới bên này kiếm ăn, mọi việc lưu một đường cũng là vì không ngừng phát triển.

An Á giúp Lộ Cảnh cõng bốn cái sọt tre chứa đầy khoai lang, sau đó tự mình biến thành hai cái lưng hình thú, An Vân giúp Cocoa cõng giỏ trúc nhỏ bò lên sau lưng An Á, sau đó chính mình cõng giỏ trúc lớn chứa đầy rong biển và đồ ăn đạm bò lên sau lưng nàng, hai con mãnh thú chờ đợi á thú ngồi ổn định trên lưng mới bước chân vào hướng gia rừng rậm.

Bởi vì hôm nay thu hoạch tràn đầy, về nhà đường xá cũng trở nên thoải mái thú vị, An Vân và Khả Khả ngồi trên lưng thú nhân giống như đang tản bộ trong sân, còn có thời gian rảnh có thể nói chuyện phiếm, chỉ là âm thanh phải lớn hơn một chút, gần đây không có mùi của mãnh thú cỡ lớn, Lộ Cảnh cũng chỉ tùy ý hai người bọn họ nói chuyện cười cười.

Thỉnh thoảng ăn một ít quả còn dài, nhóm người á thú còn có thể vươn tay lấy xuống mấy quả, hơi một chút là có thể trực tiếp ăn, lúc này quả đã được ánh mặt trời và nước mưa rửa sạch, dưới mưa to gió lớn liên tục làm hỏng mấy quả to còn lại càng ngọt đến trong lòng.

- Cảnh ca, há miệng!

An Vân cảm thấy ăn rất ngon, muốn cho Lộ Cảnh ăn một quả, hô một tiếng nói xong thì ném một quả về phía trước, Lộ Cảnh thuận thế ngẩng đầu há miệng, quả tím vững vàng rơi vào trong miệng Hổ Nha của Lộ Cảnh, một quả nho nhỏ vừa vào miệng đã đi vào trong yết hầu, Lộ Cảnh dùng đầu lưỡi lật một cái đã đập vụn quả trứng, nước sốt ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng làm Lộ Cảnh không nhịn được híp mắt, thật sự là quá ngọt, hẳn là ngay cả Hùng tộc thú nhân cũng thích ăn.

Tuy rằng là sân vắng tản bộ, nhưng bước chân của thú nhân vẫn nhanh hơn người thường rất nhiều, lúc đi ra khỏi rừng rậm thì đột nhiên ngửi thấy mùi thú nhân xa lạ trong không khí, hắn quay đầu liếc mắt nhìn An Á đang đứng sau lưng mình, hai người đều hiểu ý của đối phương, dưới chân nhanh hơn một chút đã chạy về phía sơn động.

Vòng qua sông lớn là có thể nhìn thấy nhánh sông nước do con sông đào ra ở phía trước đường cảnh, nhánh sông cách bờ hồ nước không xa có một người xa lạ đang tắm rửa cái gì đó, Mộc Lý đại thúc ở phía sau đang bắt củi, nhìn thấy bọn họ đã trở về nên còn vẫy vẫy tay với bọn họ.

- A phụ, a phụ!

Cocoa nhìn thấy Mộc Lý Triều phất tay cũng mạnh mẽ phất phất tay, còn buông ra âm thanh hô to đi qua, hô xong thì nhìn thấy thú nhân ở bên hồ nước ngẩng đầu lên, lập tức phát ra âm thanh nghi hoặc:



- Hả, đó không phải là Khoa Lôi thúc thúc sao?

Nghe thấy nghi hoặc của Khả Khả, Lộ Cảnh và An Á cũng không nóng nảy như vậy, chậm rãi giảm tốc độ, chờ đến trước sơn động do Mộc Lý đại thúc giúp dỡ phụ trọng xuống thì mới kéo duỗi tứ chi biến trở về thành thú nhân.

Mộc Lý nhìn sáu giỏ tre và hai cái sọt đặt ở trước sơn động:

- Lần này thu hoạch nhiều như vậy, khoai lang này thật là tốt, năm nay chúng ta đào nhiều như vậy, sang năm còn có thể có nhiều như vậy sao?

Cảm xúc của Mộc Lý sau khi hưng phấn lên lại đột nhiên có chút mất mát.

- Năm nay không đào xong toàn bộ, sang năm còn có hội trưởng, nhưng có thể không nhiều như năm nay, nhưng sang năm chúng ta có thể tự mình gieo trồng.

Lộ Cảnh chỉ chỉ đất trồng thảo dược phía trước, đại bộ phận đào được trước khi trời mưa, hiện tại còn lại một bộ phận rễ cây chờ đợi năm tháng tăng trưởng:

- Giống như thảo dược mà ta trồng bên kia.

Mộc Lý nghe xong thì tâm tình lại dâng lên, giống như đã thấy được hình dáng của một mảnh đất màu xanh mượt vào năm mới, ánh mắt liếc qua người dẫn theo con mồi đi tới, gãi đầu ngượng ngùng nói:

- Lộ Cảnh, An Vân, An Á, đây là bạn tốt của ta, Khoa Lôi, hắn là một con hắc báo, trước đó ta chính là được hắn cứu, lần này bộ lạc của ta bị lũ lụt quét, hắn biết rằng sau này vẫn luôn tìm ta, cho đến hôm nay ở trong rừng rậm phát hiện hơi thở ta để lại khi đi săn buổi sáng mới tìm được nơi này, sau này hắn sẽ ở cùng chúng ta, các ngươi thấy có được không?

Lộ Cảnh nhìn thấy Mộc Lý đại thúc nói như vậy thì mang theo chút do dự cùng xấu hổ mà cười sang sảng:

- Mộc Lý đại thúc, nếu như ngươi là bằng hữu của ta thì chúng ta nhất định là hoan nghênh, hơn nữa chúng ta muốn tạo thành một bộ lạc mới thì đương nhiên là yêu cầu càng nhiều người, chẳng qua cho dù chúng ta thiếu người thì cũng phải tìm tin được.

- Thật ra mấy ngày trước ta và An Á đã phát hiện ra một mùi vị của thú nhân xa lạ trong rừng rậm gần đây, chẳng qua lúc ấy không phải là nhận ra người khác, cho nên mới không nói với ngươi.

Mộc Lý vẫy vẫy tay, khờ khạo cười cười:

- Thật ra ta cũng không ngờ rằng Khoa Lôi sẽ tìm đến ta và Khả Khả, hắn là thú nhân không quen thuộc, cho nên rất ít khi đi bộ lạc của ta, chúng ta cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau khi đi săn ở bên ngoài.

Lộ Cảnh nhìn về phía Khoa Lôi, phát hiện khi hắn nhìn về phía Mộc Lý thì đáy mắt hiện lên tình yêu mãnh liệt, cúi đầu nhìn ái nhân đứng ở bên cạnh mình, đương nhiên cũng biết suy nghĩ của Khoa Lôi.

Khoa Lôi đã đến sơn động của gia tộc Mộc Lý đại thúc để sửa chữa càng nhanh hơn, ban ngày đường cảnh, An Á và Khoa Lôi sẽ cùng nhau đi ra ngoài đi săn, An Vân và Khả Khả ở nhà dệt hoặc là chứa đựng đồ ăn Tuyết Quý, Mộc Lý đại thúc ở cùng nhau xây dựng sơn động, buổi tối người nhàn rỗi trở về cũng sẽ đi giúp đỡ.

Lộ Cảnh ở lúc đào khoai lang trở về đã làm ra đủ nước dùng cho cửa sổ sơn động của nhà mình, đại thúc gia Mộc Lý cũng làm xong vào mấy ngày sau, sau khi Khoa Lôi nhìn thấy các loại khí cụ trong nhà Lộ Cảnh thì cũng động tâm, bắt đầu dùng cây trúc và cây cối phía trước chặt cây trở về, thỉnh thoảng gặp phải chỗ làm không thuận cũng sẽ mở miệng hỏi Lộ Cảnh một câu, chỉ là lời nói tương đối là rất ít, nhưng lại hết lần này tới lần khác Khả Khả lại rất thích hắn.

Mộc Lý đại thúc chuẩn bị giường đất cho Khả Khả, mấy người Lộ Cảnh liền trừu một ngày buổi chiều không đi ra ngoài săn bắn, ở lại trong nhà giúp đỡ lấy đất, bởi vì phòng của Khả Khả tương đối nhỏ, xét đến Khả Khả là một người thú, giường đất không lớn như nhà của Lộ Cảnh, nhưng thật ra phòng ngủ phụ giường lại chỉ có hai người, vốn bởi vì chỉ có hai người, cho nên sơn động nhỏ hơn một chút, hai phòng một phòng chứa đủ rồi, nhưng hiện tại Khoa Lôi đại thúc tới, Lộ Cảnh cũng không biết Mộc Lý đại thúc suy xét như thế nào, liền trực tiếp mở miệng hỏi:

- Mộc Lý đại thúc, sơn động chỉ có hai gian phòng, ngươi xem Khoa Lôi đại thúc là đi tìm sơn động xa hơn một chút hay là ở bên kia của các ngươi nghĩ cách chia nhau ra một chút?