Chương 11

Vì bị thú nhân phát hiện, An Á cố ý phát ra âm thanh rất lớn, thú nhân kia quả nhiên nghe thấy, xoay người lại nhìn thấy một con sư tử màu trắng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại hồi phục tinh thần lại, lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng buông hài tử trong lòng ra, ho hai tiếng làm cho âm thanh của mình trở nên bình thường hơn một chút:

- Tiểu huynh đệ, ngươi không tìm được nơi ẩn thân sao, sơn động của ta hơi nhỏ, ngươi biến thành hình người còn có thể tiến vào trong.

Trên mặt nói bài trừ nụ cười chua xót.

An Á ngẩn người, hắn thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt thú nhân này ngay từ đầu, hắn cho rằng thú nhân này sẽ giống như những người khác, cảm thấy hắn là thú nhân không tốt sẽ đuổi hắn đi, lại không ngờ rằng trong mắt thú nhân này không có một tia ghét bỏ cùng chán ghét, thậm chí nguyện ý nhường chỗ ẩn thân nhỏ hẹp này cho hắn một ít.

Hắn lắc lắc đầu, mở miệng nói:

- Đại thúc, ta chỉ là ra ngoài đi săn, nghe thấy giọng của ngươi nên mới tới đây xem thử, hài tử trong lòng ngươi có phải bị thương hay không?

Thú nhân nghẹn nước mắt đang chảy ra trong mắt xuống, đôi mắt trở nên hồng hồng:

- Đây là con của ta, hắn là một á thú, ta là một a phụ không thể cho hắn cuộc sống an ổn, hắn bị mưa làm cho nóng lên, ta, ta... Giọng nói của người thú có chút cứng nhắc, cổ họng hắn lăn lộn, nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định hỏi:

- Tiểu huynh đệ, ta thật sự là không có cách nào, Cocoa ta vẫn là một đứa trẻ, không biết ngươi có thể trị liệu thảo dược nóng lên hay không?

An Á nghe xong cũng không biết có nên hỗ trợ hay không, nhưng hắn nghĩ đến lúc trước khi nói chuyện phiếm với Lộ Cảnh, sau này phải thu một ít thú nhân đáng tin cậy, không ngại bọn họ, cùng nhau thành lập một bộ lạc thuộc về bọn họ, chỉ có nhiều người thì mới có thể phát triển ở trong rừng rậm, sinh hoạt càng tốt hơn.

- Đại thúc, ngươi cũng thấy rồi đó, ta là thú nhân không quen thuộc, ngươi sẽ không cảm thấy tiếp xúc với ta sẽ có vận rủi sao?

An Á hỏi.

Thú nhân kia nghe xong cười khổ một tiếng, vươn một chân vỗ vỗ:

- Mạng của ta vẫn là không cứu được thú nhân, nếu không phải thú nhân kia thì hiện tại ta đã không phải chỉ phế đi một cái chân này.

An Á nhìn thấy thú nhân không bình thường mà cong chân trái, trong lòng có phán đoán:

- Đại thúc, nhà ta còn có hai ca ca, bọn họ hẳn là có biện pháp, ngươi cột tiểu á thú vào trên lưng ta, ta đưa trở về trước, ngươi đi theo ta đến đây, trước chữa khỏi tiểu á thú.

Thú Nhân kia nghe xong thì kích động đứng lên:

- Được, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Khả Khả, làm ta làm cái gì cũng được!

Nói xong ôm hài tử trong lòng ngực đi về phía An Á.

An Á thấy hắn đồng ý, liền tiến lên, tùy ý để thú nhân cột hài tử vào trên lưng hắn, chờ hắn cột chắc, An Á quay đầu lại nói một tiếng: Đại thúc ta đi trước, ngươi đuổi theo.

Sau đó giống như mũi tên bắn ra ngoài.



An Á cõng tiểu á thú chạy nhanh trong rừng rậm, lại sợ hãi tiểu á thú sẽ điên lên, chỉ có thể tận lực duỗi thẳng thân thể:

- Ca ca, Cocoa khó chịu... Khụ khụ...

Bởi vì tiểu á thú sinh bệnh nên có chút tiếng kêu oa oa mềm mại, thỉnh thoảng lại ho khan một hai tiếng, làm cho da đầu của An Á căng thẳng, hắn cũng không biết nên trấn an tiểu hài tử này như thế nào, chỉ có thể vừa chạy vừa mở miệng an ủi:

- Ngươi, ngươi ngoan, lập tức sẽ đến nhà.

Nói xong lại tăng nhanh tốc độ, chờ đến khi đại môn sơn động xuất hiện ở trước mắt thì hơi thở của hắn mới có thể buông lỏng một chút.

- Mộc Lý đại thúc, sau này ngươi có tính toán gì không?

Lộ Cảnh quấy canh thịt trong nồi, làm như lơ đãng hỏi.

Mộc Lý cười khổ:

- Bộ lạc thì không, hiện tại ta chỉ tính toán có thể mang theo Khả Khả sinh sống an toàn, nếu thật sự sống không nổi, các ngươi, các ngươi có thể thu lưu Khả Khả hay không?

Mộc Lý do dự nói ra thỉnh cầu của mình, nhìn Lộ Cảnh và An Á không nói tiếp, hắn cũng biết một con thú nhân vừa mới trưởng thành, một con vẫn là hài tử, một con á thú nhân, muốn nuôi sống mình còn phải bảo vệ á thú nhân, thỉnh cầu này của mình thật sự có chút quá mức.

Lộ Cảnh có chút ngoài ý muốn, hắn vốn định mời Mộc Lý đại thúc có thể mang theo Khả Khả ở lại, hiện tại đại thúc lại nói:

- Đại thúc, chúng ta muốn mời ngươi mang theo Khả Khả ở lại, chúng ta ngay cả bộ lạc cũng không tính, chính là ba người cùng nhau sinh hoạt, hiện tại nghe được lời này của ngươi, chúng ta có thể xác định ngươi nguyện ý ở lại hay không? Đại thúc có thể yên tâm, ở chỗ này, ta có thể đảm bảo sẽ không kém hơn so với những ngày tháng ở trong bộ lạc trước đó.

Nói xong cười cười, đưa một chén canh thịt cho Mộc Lý đại thúc.

Mộc Lý vốn muốn thu hồi thỉnh cầu vừa rồi, lại không ngờ rằng bọn người Lộ Cảnh lại nguyện ý ở lại, hắn ngơ ngác tiếp nhận chén trúc Lộ Cảnh đưa cho hắn, chóp mũi ngửi thấy mùi thịt thơm, trong miệng phân bố nước miếng, bụng không tự giác kêu lên một tiếng, hắn có chút xấu hổ, uống một ngụm canh thịt trong chén, nước canh ấm áp mang theo mùi thịt, sau khi khoang miệng tàn phá bừa bãi mang theo nhiệt độ từ yết hầu tiến vào dạ dày, ở ngực tản ra nhiệt lượng còn thừa, làm cho thân thể hắn đói khát hồi lâu đều toả sáng ra sinh cơ.

- Mộc Lý đại thúc, ngươi cũng thấy rồi, sơn động của chúng ta đã có chút nhỏ, trong khoảng thời gian này, khi Khả Khả đi theo Tiểu Vân ở, ngươi chỉ có thể tạm chấp nhận ở trên giường đá bên này một chút.

Lộ Cảnh nói chỉ chỉ giường đá ven tường, giường đá này thật sự, không có chỗ nào không thể nằm xuống, chính hắn làm giường không có ý định ngủ, sau đó Tiểu Vân tới, sau đó lại cho Tiểu Vân giường đất, An Á tới, mấy ngày hôm trước lại làm giường tre, cho rằng giường đá rốt cuộc không dùng được nữa, Mộc Lý đại thúc tới.

- Không có, không có, sơn động này đã tốt hơn rất nhiều so với nơi ở trước đó của ta, ta cũng không dám tưởng tượng.

Mộc Lý vẫy vẫy tay, từ lúc bắt đầu nhìn thấy cửa chính của sơn động thì hắn đã kinh ngạc tới rồi.

Lộ Cảnh cười cười, trong lòng hắn đương nhiên biết, tất cả thú nhân đi vào nơi này đều sẽ kinh ngạc:

- Đại thúc, lúc ngươi tới hẳn là cũng thấy được, ở bên phải sơn động của chúng ta có một căn nhà gỗ nhỏ, bên kia là nhà vệ sinh, chính là nơi bài tiết, ở bên phải nhà kia cách mấy chục bước có một sơn động nhỏ, chờ lát nữa An Á dẫn ngươi qua đó, chờ mưa to qua đi, chúng ta cùng nhau chuẩn bị sơn động kia giống như sơn động của chúng ta, chờ tuyết quý là có thể ở lại, đến lúc đó chúng ta có thể làm hàng xóm.

- Được rồi, vậy đến lúc đó còn phải phiền toái các ngươi.

Mộc Lý có chút ngượng ngùng.



An Á nhìn thấy canh trứng nấu xong, lập tức bưng một bát canh trứng, một bát canh xương sườn cùng một bát canh bột vào phòng ngủ chính, Lộ Cảnh nhìn người cướp sống của mình không nói gì, bĩu môi, nhưng lại cảm thấy An Á có ý đồ với tiểu á thú, sau này khẳng định sẽ không nhìn ca ca của hắn đến như vậy.

- Mộc Lý đại thúc, ngươi ăn xong rồi thì nghỉ ngơi một chút đi, chờ An Á xong việc sẽ dẫn ngươi đi đến bên cạnh, ta sẽ tiếp tục đi tạc sơn động.

Thú thế nhân phổ biến thuần phác, cũng không có nhiều lục đυ.c với nhau như vậy, An Á và An Vân gặp nhau đều có thể xem như là vở kịch lớn của năm.

Mộc Lý cũng không khách khí nữa, hắn chỉ nghĩ trong lòng, chờ sau khi hắn và Khả Khả định cư thì nhất định sẽ chỉ mình có thể đi trợ giúp bọn người An Á.

Lộ Cảnh nhìn Mộc Lý đại thúc nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó thêm hai cây củi lửa rồi tiếp tục đi vào sơn động.

An Á bưng cơm trưa tiến vào phòng ngủ chính thì thấy ca ca của mình đang uống nước cho Khả Khả, hắn đặt chén trong tay lên trên cái thớt ở cửa bếp:

- Ca, ngươi ăn cơm trước đi, còn có canh trứng này, là cho Cocoa.

An Vân buông cái ly trong tay ra, ôm Khả Khả lên, ở phía sau hắn nhét một khối da thú làm cho hắn thoải mái một chút, Khả Khả gặp phải An Á, nhút nhát sợ sệt mở miệng nói:

- Ca ca, là ngươi mang Khả Khả tới đây sao?

Nói xong, nhìn khuôn mặt không thay đổi của An Á, hắn rụt rụt đầu lại.

An Á nhìn động tác của Khả Khả thì biết có thể là mình đã doạ được tiểu á thú, hắn hơi thả lỏng căng thẳng mặt, mím môi gật đầu:

- Là ta.

An Vân nhìn dáng vẻ của đệ đệ này, khóe miệng hơi co giật, nhét canh trứng vào trong tay đệ đệ, lại đẩy hắn:

- Ngươi đi mời Cocoa, ta cũng muốn ăn cơm trước.

Nói xong hắn mang cái ghế gỗ ở bên cạnh phòng ngủ đến trước bếp bắt đầu ăn, nhìn bộ dáng luống cuống của An Á bưng canh trứng lên đối với tầm mắt của Khả Khả, An Vân không nhịn được mà ở trong lòng phun Tào đệ đệ của mình, Khả Khả đáng yêu như vậy, không thừa dịp Khả Khả còn chưa lớn tuổi mà chạy nhanh vào trong lòng của mình còn nghĩ gì nữa!

Khả Khả đã đói bụng một ngày, sau khi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn trong không khí càng cảm thấy khó chịu, trong canh trứng nồng đậm trứng lộ ra một mùi thơm của cây cỏ, Khả Khả chưa từng ăn qua cái này, lúc này cũng không kịp thẹn thùng, hai má hồng hồng nhìn chằm chằm vào canh trứng trong tay An Á, vừa rồi hắn nghe thấy, đây là canh trứng cho mình ăn, nhìn ca ca đứng bất động với vẻ mặt rối rắm, Khả Khả há miệng thở dốc, muốn nói với ca ca là mình đói bụng, nhưng lại ngượng ngùng, lại suy đoán có phải ca ca này không cho ăn đồ ăn cho Khả Khả hay không, hắn biết hiện tại đồ ăn rất trân quý, hắn chậm rãi cúi đầu, trong mắt nổi lên nước mắt, lại cắn môi muốn mình nhịn xuống.

An Á nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Khả Khả, biết chắc chắn là mình sai rồi, nghĩ đến lời nói của Mộc Lý đại thúc trước đó, Khả Khả chắc chắn cũng đã đói bụng rất lâu rồi, lập tức ném rối rắm của mình ra khỏi miệng, dùng cái thìa múc một thìa canh trứng nhỏ đưa đến bên miệng Khả Khả, Khả Khả nhìn canh trứng vàng óng ánh bên miệng, rút cái mũi, ngửi thấy mùi thơm, sau đó vội vàng mở miệng ra ăn, lập tức bị vị tươi mát từ trong miệng bắt được, hắn hơi ngẩng đầu lên, mang theo đôi mắt hơi nước nhìn An Á, chậm rãi dư vị trong miệng:

- Ca ca, hảo hảo ăn nha ~ khụ khụ...

An Á nhìn bộ dáng đáng yêu của Khả Khả, khóe miệng tự nhiên lộ ra một tia hương vị nhàn nhạt, Khả Khả nhìn thấy nụ cười thẹn thùng của ca ca càng ngày càng tươi.

An Vân nhìn đệ đệ và Khả Khả biệt biệt nhau, cảm khái tuổi trẻ thật tốt, ngẫm lại hình như mình và Cảnh ca đã định trước rồi, ai da, sau khi đệ đệ tới đây đã không làm việc với Cảnh ca nữa, mà phải nhanh chóng kết đối với Cảnh ca chứ! Không được không được, nghĩ đến đây, gương mặt An Vân lập tức đỏ lên, sao mình có thể gấp như vậy được, phải đợi Cảnh ca nói ra mới được, nghĩ đến đôi tay không ngừng quạt gió hạ nhiệt độ cho mình.

Cocoa không thể lui được trong chốc lát, cũng chỉ ăn một bữa cơm rồi lại nướng lên, An Vân vội vàng làm cho hắn nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó đắp khăn lên trán hắn, hắn cũng không yên tâm đi ra ngoài, liền ở bên cạnh giường đất phủ vải lên, An Á thu thập sơn động xong thì thấy Mộc Lý đại thúc tỉnh lại, liền cầm dù mang theo Mộc Lý đại thúc đi sơn động cách vách.