Chương 10

chương 10:

Lộ cảnh không ngờ có thể mở rộng bao nhiêu, nhưng trình độ cứng rắn của đá rắn quả thật vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Vốn sơn động chỉ rộng hai ba thước, cao hai mét, nhưng trong năm ngày mưa to gió lớn hắn đã mở rộng tới độ cao mười mét vuông. Sơn động phía trước đối với thân cao hai mét hai mà nói có chút quá thấp, lúc ra vào phải hơi cúi đầu, lúc hắn mở sơn động cũng không có cách nào đứng thẳng, cho nên hắn cố ý từ bên ngoài đi vào trong, độ cao thích hợp mới không quá cố sức.

Mấy ngày sau là mùa mưa, Lộ Cảnh vẫn luôn ở trong sơn động nhỏ mở rộng, hơi mở rộng một đoạn thì dừng lại sửa chữa đỉnh, miễn cho bùn đất đá vụn thường xuyên rơi xuống làm người ta bị thương.

Sau khi An Vân dệt đủ vải bông lớn nhỏ thì bắt đầu thử chế tạo chăn bông mà trước đó Lộ Cảnh đã giới thiệu với hắn, hắn dựa theo kích cỡ của giường đất cắt vá ra vỏ bông thích hợp, nhét vào trong đó, sau đó phơi khô bông, lại dùng sợi bông và xương cá châm chia chăn bông thành từng khúc từng khúc để tránh cho bông chạy loạn, đương nhiên, đây là Lộ Cảnh cố ý nói với hắn, nếu không hắn cũng không biết tại sao phải làm như vậy.

Sau khi chăn bông được khâu xong, hắn thử thử, quả nhiên giống như Lộ Cảnh nói, mềm mại lại ấm áp, nhưng nhìn chăn bông trắng như tuyết, hắn có chút không nỡ, trực tiếp lấy tới, nếu làm bẩn thì làm sao bây giờ, dù sao cũng không thể lấy toàn bộ chăn đi tắm rửa, hắn không thể nghĩ ra biện pháp, liền kéo Lộ Cảnh ra.

- Cảnh ca, ngươi xem ta làm chăn bông tốt, có phải giống như ngươi nói hay không?

Đôi mắt An Vân long lanh nhìn Lộ Cảnh, vui sướиɠ hỏi.

Lộ Cảnh nhìn chăn bông trên giường, muốn lấy tay sờ sờ, mới vừa vươn tay ra đã thấy được cánh tay của mình bởi vì tạc sơn động mà trở nên đen thui, lại rụt trở về, cười khanh khách nhìn về phía An Vân, mở miệng khen nói:

- Vâng, Tiểu Vân làm rất tốt, còn tốt hơn so với ta tưởng.

An Vân nghe thấy lời khích lệ của Lộ Cảnh, lại thấy được sự tán thưởng và vui vẻ trong mắt hắn, cảm thấy trong lòng cực kỳ hài lòng, lại nghĩ đến nan đề vừa rồi của mình, liền mở miệng hỏi:

- Cảnh ca, chăn bông sạch sẽ như vậy, ta không nỡ lấy, nếu làm bẩn thì làm sao bây giờ?

Lộ Cảnh nghe xong, nhíu mày suy nghĩ, nghĩ đến kiếp trước mình chăn đều phải bọc cái vỏ, chờ muốn tắm rửa chỉ cần tháo vỏ chăn xuống rửa sạch sẽ, đặt ở phía dưới thái dương phơi một chút là được:

- Như vậy, ngươi dùng da thú nhẹ một chút làm rách vỏ chăn, giống như dùng vải bông làm rách vậy, sau đó lưu ra một bên, nhét chăn bông vào đi, như vậy, chăn bông sẽ không dễ dàng làm bẩn, chờ đến khi tuyết quý qua đi, chỉ cần dỡ bỏ vỏ chăn da thú một bên, rửa sạch vỏ chăn là được, chăn bông thì nói, đến lúc đó lấy ra phơi, sau đó để trong ngăn tủ sẽ không còn bẩn.

An Vân nghe xong cũng cảm thấy Lộ Cảnh nói chính là một biện pháp tốt, nghĩ đến là làm ngay, chờ không kịp đáp lại Lộ Cảnh, hắn đã bắt đầu đi chọn da thú, Lộ Cảnh nhìn bộ dáng hấp tấp của An Vân, lắc đầu cười cười, trở về tiếp tục tạc sơn động.

An Á muốn giúp đỡ An Vân bị rách da thú, bị An Vân ngại ngùng đuổi ra ngoài, muốn đi giúp Lộ Cảnh phá sơn động, nhưng bởi vì diện tích sơn động quá nhỏ nên hai người không thể đi vào được, sau khi ở trong sơn động chuyển động hai vòng không có chuyện gì xảy ra, hắn thấy thế bắn bên ngoài không lớn nên nói với Lộ Cảnh một tiếng, sau đó chạy ra ngoài đi săn.

Lộ Cảnh tưởng rằng đứa nhỏ này không chịu ngồi yên, thân thể cường tráng của thú nhân cũng không sợ bị mưa, để cho hắn đi, sau đó đặc biệt đi ra ngoài nói với An Vân là sẽ tiếp tục đi phá sơn động, nhưng không ngờ rằng, An Á ra cửa một chuyến còn có thể mang theo chút gì đó không giống lúc trước.

- Ca, Cảnh ca, các ngươi mau đến xem đi!



Lộ Cảnh còn đang nổ tung sơn động thì nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ của An Á, An Á này ngày thường ngay cả nói cũng không có.

- Tê, bị An Á vừa gọi vừa sợ, lực đạo và phương hướng trên tay của Lộ Cảnh lập tức không khống chế được, tay trực tiếp đập vào trên vách đá của sơn động, may mà thú nhân da dày thịt béo, da bị trầy xước một chút máu, gân cốt không có vấn đề.

Hắn buông ngạnh thạch trong tay xuống, lắc lắc tay đi ra ngoài, An Vân vừa đi đến phòng khách đã bị hấp tấp chạy tới kéo về phía phòng ngủ chính:

- Cảnh ca, mau, mau!

An Vân cũng không kịp nói rõ ràng, chỉ cố gắng dẫn người qua đó.

Khi Lộ Cảnh đi vào phòng, nhìn thấy trên giường đất có một tiểu hài tử với đôi má tái nhợt lại phiếm hồng, An Á đang chuẩn bị đốt lửa trại, Lộ Cảnh tiến lên cẩn thận xem xét một chút, phát hiện đây chính là một con tiểu á thú đang phát sốt, hắn cũng không kịp hỏi chuyện, nhiệt độ của tiểu á thú này quá cao, hiện tại quan trọng nhất chính là làm cho nhiệt độ giảm xuống.

- An Á, ngươi đi ra ngoài nấu nước ấm, nấu nhiều hơn một chút, An Vân ngươi cởϊ qυầи áo ướt của đứa nhỏ này cho nó, sau đó đắp da thú lên cho nó, ta đi tìm chút thuốc nấu cho nó một ít mồ hôi.

Trong sơn động có không ít Khương, Lộ Cảnh lấy một khối cảnh nấu lên làm cho An Á nhìn, lại bưng một chậu nước lạnh vào trong phòng.

- Tiểu Vân, có còn thừa vải bông hay không, một khối nhỏ là được rồi.

- Có, chính là ở đây.

An Vân nói xong mở tủ quần áo ra lấy ra một khối vải bông cỡ hai bàn tay của Thú Nhân.

Sau khi Lộ Cảnh tiếp nhận vải bông ngâm ở trong nước lạnh, trải lên trên trán của tiểu á thú:

- Tiểu Vân, ngươi chú ý một chút, vải bông ấm sẽ được làm bằng nước lạnh, sau đó đắp lên cho hắn, ta đi xem An Á bên kia.

Lộ Cảnh nói xong đi về phía phòng khách, vừa đi đến phòng khách đã phát hiện ngoài cửa có một thú nhân đang chạy về hướng bên này, động tác rất kỳ quái có chút không phối hợp, chờ đến gần mới phát hiện thú nhân kia quẹo một chân, dựa vào một cây gỗ chống đỡ bước nhanh chạy tới, Lộ Cảnh nhìn vẻ mặt nôn nóng trên mặt thú nhân kia, đoán được có thể là có chút liên quan đến tiểu á thú kia.

- An Á, lại đây.

Lộ Cảnh gọi An Á lại đây:

- Tiểu á thú mà ngươi mang về có thân nhân hay không? Ngươi đã gặp thú nhân bên ngoài kia chưa?



An Á nghe thấy Lộ Cảnh gọi hắn thì đã đi tới, nhìn thấy người bên ngoài đi tới gật đầu:

- Nhận thức, hắn là a phụ của tiểu á thú kia.

Nói xong hắn cầm ô che mưa đi ra ngoài đón thú nhân kia tiến vào.

Lộ Cảnh nhìn thấy An Á rời khỏi, xoay người vào động xem lượng nước canh gừng nấu sôi đảo ra hai chén, hiện tại độ ấm không cao, dùng cái thìa quấy canh gừng lạnh rất nhanh, thú nhân què chân sau khi bị tiếp vào đã bị bộ dáng sơn động làm cho kinh hãi, sau khi nhìn thấy Lộ Cảnh thì càng xấu hổ, tay chân cũng không biết nên để như thế nào.

Lộ Cảnh cười cười, đưa một chén canh gừng trong tay cho thú nhân kia:

- Uống trước chén canh gừng đi, ta sẽ lấy chén canh gừng này vào làm thú uy cho tiểu á cấp Tiểu Vân, An Á, chờ lát nữa ngươi sẽ thiêu đốt một nửa vào đảo Thuỷ, một nửa kia để đại thúc rửa sạch, ngươi đi lấy váy da thú của ta tới thay cho đại thúc trước.

Tiểu á thú bị An Vân rót một chén canh gừng sau đó chậm rãi tỉnh lại, chẳng qua trên người nó vẫn rất khó chịu, không bao lâu sau đã ngủ thϊếp đi, Lộ Cảnh và An Vân nói chờ lát nữa dùng nước ấm tắm rửa cho tiểu á thú một cái thao tác linh tinh, sau đó An Vân vẫn luôn ở trong phòng chiếu cố tiểu á thú, Lộ Cảnh, An Á thì ở bên ngoài sơn động sưởi ấm hàn huyên một lát.

Hiện tại, Lộ Cảnh đã 26 tuổi, An Vân mới vừa thành niên, An Á mới 13 tuổi, đại thúc nói hắn tên là Mộc Lý, năm nay 58 tuổi, là thú nhân của báo tộc, con của hắn Khả Khả năm nay mới 8 tuổi, đại thúc bị thương ở một lần đi săn, Khả Khả. A mỗ cảm thấy đại thúc như vậy không nuôi sống được mình, khi Khả Khả hai tuổi đã đi theo thú nhân khác, sau đó đại thúc một mình mang theo Khả Khả sinh hoạt.

Vào một buổi sáng sớm bảy ngày sau, một cơn hồng thuỷ bất ngờ xảy ra đã phá hủy gia cảnh của bọn họ, ngày đó Mộc Lý đang định thừa dịp Khả Khả còn đang ngủ đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm, nhìn thấy lũ lụt đang mãnh liệt mà đến, không kịp làm bất kỳ phản ứng nào, đã tiến vào trong trại ôm Khả Khả còn đang trong giấc mộng, chạy ngược về hướng ngược lại.

Âm thanh báo động trong bộ lạc, âm thanh hoảng loạn thu thập, âm thanh chạy trốn khắp nơi, âm thanh kêu cứu của người bị nước lũ cuốn đi... Đủ loại âm thanh hết đợt này đến đợt khác, mà trong tai Mộc Lý hắn chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của mình cùng tiếng tim đập nhanh chóng, lúc hắn chạy đến bên ngoài rừng rậm thật sự là quá mệt mỏi, chọn một cây đại thụ thô to nhất cách hắn gần nhất bò lên, dựa vào trên chạc cây, một tay ôm thân cây, một tay ôm Khả Khả, khôi phục khí lực.

Nhìn thấy những con sông lớn từ ngọn núi phía xa lao về phía sông lớn bị lũ lụt nhấn chìm, nuốt chửng những bộ lạc sinh hoạt ở bên sông lớn, những tộc nhân chạy trốn khắp nơi có người đã rời xa bọn họ, có người giống bọn họ tìm cây đại thụ để tránh né, càng nhiều hơn là trong lúc ngủ mơ bị lũ lụt cắn nuốt.

Khi lũ tới rừng rậm thì đã không còn lớn như vậy, Mộc Lý tránh né đại thụ thậm chí cũng chưa lay động, Khả Khả đang nằm trong lòng A Phụ khóc nức nở, Mộc Lý nhẹ giọng trấn an trong chốc lát mới an tĩnh lại, mưa to vẫn như cũ, khi Mộc Lý chạy ra chỉ mang theo một miếng da thú trước khi Khả Khả ngủ, hiện tại da thú chỉ che mưa trên đầu Khả Khả, nhưng trong quá trình chạy trốn phía trước, Khả Khả vẫn bị mưa làm cho mắc.

Lúc này Bọt Nước to mới rút đi một ít từ trong rừng rậm, Mộc Lý lựa chọn mang theo Cocoa đi vào trong rừng rậm, các tộc nhân đang chờ đợi sông lớn rút đi, muốn trở về bộ lạc của mình để xem, có người đi về hướng bình nguyên khác, cũng có người giống như Mộc Lý, đi vào trong rừng rậm.

Vận khí của Mộc Lý không tệ, dọc theo đường đi tìm được một ít quả không bị nước mưa đánh rơi, sau khi đi gần nửa ngày thì còn tìm được một sơn động nhỏ. Sơn động tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để cho hai cha con bọn họ trốn mưa, nhưng tất cả củi gỗ đều bị nước mưa làm ướt, lúc hắn trốn cũng không mang theo đá lửa, tuy hắn dùng thân thể của mình để ngăn hơn phân nửa nước mưa cho Khả Khả, nhưng Khả Khả yếu vẫn sinh bệnh.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người Khả Khả, hắn tuyệt vọng, không có hiến tế, không có thảo dược, không có củi lửa, hắn không biết nên làm thế nào mới có thể lưu lại Khả Khả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khả Khả đi về phía Thần Thú, điều này làm cho hắn không thể tiếp thu, khóc rống lên, mà chính là tiếng khóc của hắn đã hấp dẫn An Á nhàm chán đi săn tới đây.

An Á vốn chỉ định đi săn mấy con mồi về, một là hắn không có chuyện gì sốt ruột ở trong sơn động, một là hắn đợi đến khi nào phiền não mới lấy ra đồ ăn mới mẻ mang về, hắn đi chính là phương hướng phía trước Lộ Cảnh không mang theo, chạy ở trong rừng không bao lâu đã nghe thấy tiếng khóc của Mộc Lý đại thúc.

Khi An Á tìm thấy sơn động thì phát hiện là một thú nhân gầy yếu đang đưa lưng về phía mình, giống như là ôm thứ gì đó, hắn vốn cũng không tính toán lo lắng chuyện gì, nhưng khi hắn chuẩn bị xoay người rời đi thì lỗ tai lại run rẩy lại nghe thấy một hai tiếng tiểu hài tử ừm ừ, nếu thật sự có một hài tử nói, thú nhân này khóc thành như vậy, có thể là hài tử kia bị thương hay không? An Á suy đoán ở trong lòng, chậm rãi đi về phía trước.