Chương 8: Đừng có tự mình đa tình

"Cậu đừng tự mình đa tình thế được không? Tôi chê đám Á nhân các cậu bẩn thôi, chạm vào tôi sợ bẩn tay." Kỷ Tân Thu tức giận trả lời.

Nha Chân gãi đầu một cái, hơi thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Nhưng trong trường chỉ có mỗi tiểu thư Tân Thu hỏi tên tôi, cũng chỉ có mình tiểu thư Tân Thu gọi tên tôi." Nha Chân dừng lại một lúc, chợt xoay người lại, đi đến góc tường, gỡ miếng gạch men thứ ba ra, trong đó có một không gian nhỏ, đặt rất nhiều thứ sáng lấp lánh.

Hắn cẩn thận lấy từ trong đó ra một chiếc cài tóc nho nhỏ hình lông vũ.

"Tôi... tôi nghĩ tiểu thư Tân Thu rất tốt, tôi muốn làm bạn với tiểu thư Tân Thu... Mặc dù tiểu thư Tân Thu ghét tôi. Tôi là Á nhân đời ba, tôi khá ngốc nghếch, biết đâu... biết đâu nếu tôi là Á nhân đời thứ năm, thứ sáu, tôi sẽ biết xấu hổ và tự trọng tiểu thư Tân Thu vừa nói là gì... Cô cũng không ghét tôi đến vậy nữa." Giọng Nha Chân càng lúc càng nhỏ, hắn ngập ngừng nói: "Quạ đen... Quạ đen có tính thu thập đồ, tôi nhặt được cài tóc này... cảm thấy rất hợp với cô, nhưng cô không thích thứ Á nhân từng chạm vào đúng chứ? Cái này... Cái này tôi rửa rồi, không bẩn..."

Kỷ Tân Thu nhìn Á nhân giống đực cao hơn cô rất nhiều lại ngoan ngoãn nghe lời này, da của hắn tái nhợt, ngũ quan thanh tú như thư sinh trong phim cổ trng.

Cô đột nhiên nghĩ tới nếu hai chân hắn không phải vuốt chim, hai tay hắn không mọc dày lông vũ, nếu... hắn chỉ là một nhân loại bình thường, nếu hắn không phải nhân viên vệ sinh Á nhân trong trường mà là một học sinh bình thường, hẳn hắn sẽ là một thiếu niên được chào đón rồi.

Nhưng mà hắn thật sự chỉ là Á nhân, trí năng không đủ, là Á nhân vô liêm sỉ, hắn thậm chí còn không phản kháng lúc loài người hành hạ mình.

Trong lòng Kỷ Tân Thu gào thét tôi không cần đồ của Á nhân! Nhưng mấp máy môi mấy lần vẫn không tài nào nói ra được. Có lẽ dáng vẻ Nha Chân thật sự quá đáng thương, cô cuối cùng nhắm mắt, tỏ vẻ vò mẻ không sợ vỡ, mắng Nha Chân: "Dài dòng chết mất, nhanh đưa đồ quét dọn mới cho tôi, cài tóc cậu cứ để trong thùng đồ là được."

Cô suy nghĩ một lúc, lại bồi thêm câu: "Cậu cũng đừng mong tôi đeo, biết đâu rảnh rỗi lại lôi ra kẹp giấy."

Nha Chân lại cực kỳ hoan thiên hỉ địa, cười vui vẻ như đứa trẻ con. Nếu hắn có cái đuôi như Á nhân chó, nó nhất định đang quẫy không ngừng được.

Hắn thận trọng lấy một chiếc hộp tuyệt đẹp trong ngăn kéo ra, bỏ cài tóc vào, sau đó cẩn thận bỏ vào thùng đựng đồ dọn dẹp rồi mới đưa cho Tân Thu.

Tân Thu hơi thô lỗ giật lấy thùng, sải bước rời đi.

Mà Nha Chân còn một mực nhìn theo đến khi bóng Tân Thu biến mất, còn không ngừng vẫy tay vào tạm biệt cô.