Chương 7: Nhưng cô là người tốt

Điên rồi, điên cả rồi.

"Tôi đến đổi đồ lau dọn, các cậu không muốn vướng víu thì mau cút nhanh đi." Kỷ Tân Thu không thể nào che giấu sự chán ghét với bọn họ, phẩy tay đuổi họ đi.

Các nam sinh cũng thấy khó xử, nhanh chóng chỉnh lại quần áo rồi rời khỏi phòng dọn dẹp.

"À này, Kỷ Tân Thu, tên kia vừa mới bắn xong, cậu có dùng thì nhớ để nó nghỉ ngơi, đừng làm hỏng đó, cả trường có mỗi cái à."

Kỷ Tân Thu hung hăng trợn mắt nhìn nam sinh đằng xa kia, lông mày như sắp nhăn thành chữ xuyên.

Sau khi các nam sinh rời đi, phòng dọn dẹp chỉ còn lại Kỷ Tân Thu và Á nhân quạ đen đang nằm rạp dưới đất, đưa lưng về phía cô, không ngừng ho khan.

Kỷ Tân Thu liếc nhìn hắn, phát hiện trên eo, bụng và mặt hắn bị viết đầy chữ "chính" bằng bút dầu.

Á nhân quạ đen ho hồi lâu mới thở ra hơi, hắn cố gắng đứng lên, nhưng bị vặn vẹo tư thế và giao hợp trong thời gian dài khiến hai chân hắn như nhũn ra.

"Ng... ngại quá, tiểu thư Tân Thu, xin đợi tôi một chút, chân tôi chưa đứng nổi." Hắn nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vài sợi tóc đen ngấm tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính bên miệng hắn, khiến Kỷ Tân Thu vô cùng chướng mắt.

"Nha Chân. không thể không động dục à? Tội gì không từ chối bọn họ?"

"Ơ... Sao phải từ chối?" Á nhân quạ đen tên Nha Chân này hơi ngây người, giống như Kỷ Tân Thu vừa hỏi một câu hỏi rất kỳ quái: "Giao hợp với loài người là chuyện vui sướиɠ, với lại nếu giờ tôi từ chối bọn họ, lúc động dục họ sẽ không nguyện ý làm với tôi..."

"Mẹ nó... Cho nên tôi mới ghét Á nhân." Kỷ Tân Thu cảm giác đầu mình đau muốn nứt: "Nói chuyện với cậu như nước đổ đầu vịt."

Nha Chân không phải không hiểu lý do Kỷ Tân Thu tức giận, nhưng hắn cảm giác Kỷ Tân Thu tức giận là vì hắn, nên hắn hơi sợ hãi cúi đầu: "Tôi... tôi lấy công cụ quét dọn mới cho cậu."

Hắn vừa nói vừa đứng lên tìm kiếm công cụ. Trong lúc đi, dươиɠ ѵậŧ thật hài của hắn rũ xuống giữa hai chân, đỉnh còn có chút ướt nhẹp.

Mấy chữ chính màu đen trên làn da tái nhợt của hắn trông đặc biệt chướng mắt, mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ởn lại dính trên tóc đen của hắn. Vừa điên cuồng giao hợp xong nên trên người hắn dính cả tinh khô lẫn tϊиɧ ŧяùиɠ chưa khô, không biết rõ được là của hắn hay của người khác.

"Bẩn chết mất, cậu lau cơ thể cho sạch đi đã!" Kỷ Tân Thu không nhìn nổi nữa, rút khăn tay trong túi ra, ném cho Nha Chân.

Nha Chân nhanh chóng bắt lấy khăn tay hồng, cũng không dám lau cơ thể: "Cái này... làm bẩn khăn tay cậu mất." Hắn chỉ cầm một góc khăn tay, đưa về phía Kỷ Tân Thu, muốn cô cất đi.

"Thôi, thôi!" Kỷ Tân Thu liếc mắt, đặt mông ngồi xuống ghế: "Thứ Á nhân từng chạm qua, tôi không dùng lại. Tôi ghét nhất của nhất là đám Á nhân các người, không biết xấu hổ thẹn thùng, càng không có lòng tự trọng, người này còn vô liêm sỉ hơn người sau!"

Nha Chân cầm khăn tay, không dám trả lại Kỷ Tân Thu, nhưng cũng không nỡ lau bản thân: "Tiểu thư Tân Thu... Mặc dù cô nói mình ghét Á nhân, nhưng cô là người tốt, trước giờ cô chưa từng hại tôi."