Chương 4: Cậu đừng để bụng

Mùi tanh hôi của dịch thể, đôi tai thỏ dài đang lay động cùng tiếng rêи ɾỉ chói tai của người mẹ bình thường luôn dịu dàng đều trở thành cơn ác mộng mà cô chạy mãi không thoát nổi.

Cô cảm thấy Á nhân thật sự là sinh vật vừa thấp hèn vừa bẩn thỉu, bọn họ không có tự tôn, chỉ dâʍ đãиɠ khiến người ta buồn nôn.

Á nhân không hề cố tình phá hoại tình cảm của loài người, mà thần kỳ là chính là loài người. Năng lực tiếp nhận của loài người quả thực khiến Kỷ Tân Thu nhìn mà than thở. Ví dụ như bố mẹ cô thế mà không ly hôn.

Buổi sáng, Kỷ Tân Thu trầm mặc tỉnh dậy, mẹ đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong, còn bố cô ngồi bên bàn đọc báo.

"A Thu, hôm nay mẹ nấu cháo đường đỏ cho con đấy." Mẹ mỉm cười chào Kỷ Tân Thu: "Con sắp đến kì rồi đúng không? Ăn chút cháo đường đỏ sớm, lúc tới kì cũng không bị đau quá."

Tân Thu im lặng bưng bát chào về bàn ngồi ăn. Mỗi lần cô nhìn thấy cái bàn này đều không thấy không ngon miệng nổi.

"Chồng à, bánh mì anh có cần nướng chút không?" Mẹ kéo báo trên tay bố xuống: "Thật là, đọc báo là không nghe thấy tiếng ai cả nữa."

"Haha, ngại quá, anh đang đọc hăng quá, bánh mì của anh không cần nướng lại đâu."

Nhìn thoáng qua, đây là bữa ăn sáng ấm áp nhường nào, nếu như không có Á nhân.

"Đing đong..." Chuông cửa đột nhiên vang lên. Tân Thu đang thổi cháo cho nguội, lập tức lau miệng đi mở cửa. Cô tưởng rằng là bạn cấp hai đến tìm cô cùng đi tới trường, ai ngờ vừa mở cửa đã bị đẩy ngã nhào ra đất.

"Ah... ah..." Gương mặt tái nhợt, tuấn tú hiện lên vẻ ửng hồng mất tự nhiên, cặp tai thỏ màu đen luôn xuất hiện trong ác mộng của cô rũ xuống chóp mũi cô.

"Tiểu thư Tân Thu, ah... Ah... Xin lỗi, tôi đang trong kì động dục." Đó là Á nhân thỏ, đôi mắt trong veo đã đỏ bừng, mùi hương của loài người khiến hắn ý loạn thần mê. Hắn không tự chủ được uốn éo trên người Tân Thu, mũi khịt khịt, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ đáng xấu hổ: "Tôi muốn... Tôi muốn... Rất muốn..."

Con thỏ chưa kịp nói hết câu đã bị Tân Thu cầm giày trước cửa đập vào đầu, hắn rên khẽ một tiếng rồi lăn sang một bên.

"Ghê tởm chết mất thôi! Đừng có chạm vào tôi!" Tân Thu giận giữ ném giày lên người con thỏ, bố mẹ cũng đi ra vì tiếng động.

"A Thu! Con đừng thô lỗ thế!" Mẹ vội vàng ôm con thỏ vào lòng: "Haiz, con gái tôi chưa từng làm chuyện ấy với người khác, nó xấu hổ thôi, cậu đừng để bụng."