Chương 3: Thầy trò (Hơi H)

Làm Ngu Hi Hi thất vọng chính là, trò chơi này áp dụng thế mà là tùy ý ghép đôi, muốn ít nhất tùy ý ba lần mới có thể đủ tự mình lựa chọn, mở ra càng nhiều quyền hạn.

Cô thất vọng mà bẹp bẹp miệng, nhưng lại lập tức hưng phấn ấn bắt đầu ghép đôi.

Không đến 30 giây, kết quả ghép đôi của cô hiện ra.

Bạn tình cô tên là Simon, là một chàng trai có đôi mắt đào hoa, tóc ngắn màu nâu, ánh mắt là đen, ngũ quan đoan chính, thậm chí Ngu Hi Hi cảm thấy đẹp quá mức rồi, nếu cho anh mang một cái mắt kính gọng mạ vàng, nhất định sẽ là hội trưởng Hội Học Sinh ít cười nói.

Sau đó ngầm có tính SM…… Ngu Hi Hi ảo tưởng trong đầu, không cấm có chút tâm viên ý mã.

Mà cảnh tượng cũng như cô chọn, là vườn trường, hơn nữa, là ở thư viện……

Không đợi cô phản ứng lại, giao diện đã đổi, giọng nữ cũng bắt đầu giải thích: “Lần này thời gian trò chơi là hai giờ, chúc ngài có một thể nghiệm vui vẻ…… Bất luận là……”

Ngu Hi Hi không nghe rõ lời nói sau đó của cô ấy, nhưng cũng chưa từng để ý nhiều, rốt cuộc ai sẽ chuyên tâm nghe nghe lý thuyết về trò chơi chứ, bản giờ thiếu ngay từ đầu liền ném xuống.

Đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1.

Trước mắt Ngu Hi Hi tối sầm.

Lại mở mắt ra, cô đã cầm một quyển sách, ngồi ở cạnh cửa sổ thư viện.

Cô mơ hồ mà chớp chớp mắt, ngoài cửa sổ hoàng hôn màu cam hồng đẹp đến kỳ lạ, trên người Ngu Hi Hi cũng bị đúng lúc mặc lên một bộ đồng phục cao trung.

Một khối giao diện hiện ra tới, phía trên là giới thiệu —— nữ chính là học sinh ngoan trong lớp, nhưng bởi vì thành tích không tốt, cho nên vẫn luôn không có biện pháp rời lớp kém đến lớp học tốt hơn, học kỳ này vừa lúc có thầy giáo mới tới đón khóa, cô liền thường lui đi tìm thầy giáo hỏi chuyện, lại ở bất tri bất giác thích tính cách quạnh quẽ của thầy giáo.

Sau lại không cẩn thận đã xảy ra quan hệ, càng phát hiện gương mặt thật của thầy giáo là sài lang hổ báo, cũng ý thức được bản thân chính mình dâʍ đãиɠ, vì thế liền bắt đầu cùng thầy giáo không biết xấu hổ ở các góc của vườn trường làʍ t̠ìиɦ.

Mà lần này là thư viện, nữ chính đã tan học bị thầy giáo yêu cầu không mặc nội y qυầи ɭóŧ ở thư viện chờ anh, anh xử lý xong chuyện sẽ qua đây.

Là một loạt thịt văn rất thường thấy, Ngu Hi Hi suy nghĩ, thật lâu sau mới phát hiện trên tay mình thế mà cầm một quyển tiểu thuyết tiếng Anh bìa sách là H!

“……” Cô thiếu chút nữa đem nó ném văng ra.

Không biết Simon khi nào sẽ đến…… Cô nháy mắt to hồn nhiên, so với nữ sinh cao trung không có nửa điểm khác biệt.

Hạ thể một trận lạnh căm căm, không có mặc áo ngực đầṳ ѵú ma sát vào áo, thế nhưng trong lòng dâng lên một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ, chẳng lẽ nói sau khi vào trò chơi lúc thân thể của mình cũng trở lên mẫn cảm sao……? Ngu Hi Hi suy đoán.

Cô miên man suy nghĩ, không chú ý tới có đã có một người đàn ông đứng ở phía sau cô.

Anh tức giận liếʍ miệng mình, một tay kéo cà vạt màu đen cường, từ phía sau giữ lấy tay cô gái.

Ngu Hi Hi bị anh làm sợ, suýt nữa thét chói tai ra tiếng, may mà có bàn tay người đàn ông sớm đã nhanh chóng che lại miệng cô, anh hơi cúi xuống hôn, cánh môi lạnh lẽo ái muội mà dán vào cổ cô gái, chọc làm cô run lên, người đàn ông mở miệng nói: “Tiểu Ngư ngay cả thầy giáo cũng không nhận ra sao?” Thanh âm này…… Quá quen thuộc!

Là tiếng một chủ phòng đài phát thanh mà cô thích! Trò chơi này quá lợi hại rồi ngay cả cái này cũng tạo ra được, hơn nữa vận khí của cô thật đúng là không tồi!

Ngu Hi Hi cả người tê dại, mềm như bông mà mở miệng: “Người ta mới không có……”

Dáng vẻ ngoan ngoãn lấy lòng người đàn ông, anh cười nhẹ một tiếng, tiếp theo là buông lỏng tay cô ra, ngón tay thon dài cởi cà vạt, nhẹ nhàng buộc vào mắt người phụ nữ, sau đó đánh vào đầu cô một cái.

Cảm giác cái gì cũng không thấy cảm giác làm Ngu Hi Hi hoảng hốt, “Thầy……”

“Không có việc gì, ngoan ngoãn, thầy kiểm tra một chút.” m thanh dễ nghe mê người lại vang ở bên tai, Ngu Hi Hi mới phát hiện hóa ra anh vẫn luôn ở bên cạnh, cách cô rất gần.

Cô không dám nói nữa, nhấp mở cánh môi, ở trong mắt người khác tựa như con cá con đáng thương mặc người khác làm thịt.

Ít nhất bây giờ Mạnh Phỉ hiện tại trong lòng chính là như vậy tưởng.

Anh chơi trò này cũng không nhiều, nhưng ít ra liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô là một người mới chơi.

Vốn dĩ đối với trò chơi này Mạnh Phỉ đã sinh ra chán ghét, chỉ là đột nhiên nghĩ đến muốn chơi một chút, anh thậm chí còn không ấn lựa chọn giả thuyết liền trực tiếp ấn tùy chọn, không thể tưởng được thế mà là thầy trò.

Gần đây nhàn rỗi anh nhất thời cảm thấy này giả thiết cũng khá thú vị, liền trực tiếp đồng ý ghép đôi vào trò chơi.

Chỉ không nghĩ tới bạn giường của anh có chút đáng yêu, ngốc đến đáng yêu.

“Bắt đầu kiểm tra rồi.” Tiếng Anh lạnh băng, tựa như tính cách lãnh đạm nghiêm khắc của thầy giáo trong giả thiết.

Đầu tiên anh vươn bàn tay khớp xương rõ ràng ra, dùng tay bắt lấy đôi vui cao ngất của cô.

Không biết hiện thực cô có lớn như vậy hãy… Mạnh Phỉ suy nghĩ, rốt cuộc ở nơi này cũng có thể chỉnh khuôn mặt, thân hình giả thiết, tuy rằng chỉ có thể chỉnh ít.

Nhưng không nhìn kỹ bản giới thiệu cùng nghiên cứu trò chơi như Ngu Hi Hi đương nhiên không biết nhiều như vậy.

Cô chỉ cảm thấy vυ" mình bị bắt được, tuy rằng có chút đau, nhưng còn rất thoải mái.

Đặc biệt là lúc ngón tay người đàn ông lơ đãng cọ qua đầṳ ѵú mẫn cảm của cô, vốn dĩ đầṳ ѵú nhỏ mềm như bông bị anh như cố ý như vô tình châm ngòi, trong thời gian ngắn mà cứng lên, khởi động ở trong sơ mi trắng nhỏ.

Mạnh Phỉ đối với phản ứng mẫn cảm của cô vô cùng vừa lòng.

Qua loa mà xoa bóρ ѵú cô, anh dọc theo ngực Ngu Hi Hi sau đó lại đến eo đột nhiên không kịp phòng ngừa cô trăm nếp gấp bị nhấc lên.

“Lạnh……” Cô gái kêu một tiếng.

Bên trong cái gì cũng chưa mặc, thậm chí ngay cả lông cũng không có, âm phụ trắng nõn gắt gao bế thành một cái khe, Mạnh Phỉ vươn tay ra, chen vào giữa hai chân cô gái đang có ý muốn đóng lại, dùng bàn tay khıêυ khí©h vuốt ve đùi cô, tiếp theo dùng ngón giữa nhẹ nhàng mà ma sát vào khe hở cánh môi âʍ ɦộ đang khép mở.

Thân hình Ngu Hi Hi mẫn cảm vô cùng, sớm đã bị anh sờ đến hô hấp liên tục, từng tiếng áp lực thở dốc vô cùng mê người, hơn nữa hai mắt bị bịt, cái gì cũng không nhìn thấy cảm giác càng thêm kí©h thí©ɧ.