Chương 1: Mua khoang trò chơi

Lại là một ngày an ổn ngủ tới rồi lúc mặt trời lên cao.

Vốn nghĩ Ngu Hi Hi sẽ đầu tóc rối, nhưng trở mình lại khá xinh đẹp, chớp mắt một cái bị một tiếng chuông ồn ào làm bừng tỉnh.

Cô giống như nai con mắt tròn chấn kinh còn có chút mờ mịt, bàn tay mảnh khảnh thò ra khỏi ổ chăn, rốt cuộc cũng tìm được cái điện thoại màu trắng đang vang lên không ngừng, đem microphone dán ở bên tai nhỏ giọng mà nói: “Alo?”

“Chào cô, xin hỏi bây giờ cô đang ở nhà sao? Chuyển phát nhanh muốn vào tiểu khu đưa đồ cho cô xin hỏi có tiện hay không?” Kia quả nhiên là tiếng nam sinh tinh thần mười phần phấn chấn, so với tiếng ngủ đến long trời lở đất còn có chút khàn khàn của Ngu Hi Hi sinh ra sự đối lập thật lớn.

Cái đầu nhỏ thoáng nhớ lại một chút, rốt cuộc cũng nhớ tới mấy tuần trước tự mình ôm bình rượu khóc nói với bạn thân là muốn phá thân sau đó…… Mua khoang thực tế ảo.

Đối, đừng hỏi cô khoang trò chơi cùng phá thân có quan hệ gì, lúc ấy bạn thân chỉ có vẻ mặt ái muội nhìn mình.

Phục hồi tinh thần lại, cô nhỏ giọng nói: “Tôi…… bây giờ tôi có chút không tiện, lát tôi mới rảnh, anh đặt giúp tôi ở chỗ bảo vệ lát tôi tự ra lấy.”

Tiểu ca chuyển phát nhanh hiển nhiên có chút khó xử: “Nhưng cái này khá nặng……”

Ngu Hi Hi chạy nhanh nói: “Không có việc gì không có việc gì, sức của tôi rất lớn, hơn nữa chúng tôi còn có thang máy không thành vấn đề đâu.”

Tiểu cả chuyển phát nhanh lúc này mới nói được một tiếng, Ngu Hi Hi cũng vội vàng tắt điện thoại.

Cô ngồi dậy xoay người, một khuôn mặt nhỏ trắng thanh tú có dấu vết đỏ lúc ngủ say cùng vệt nước khả nghi, cô đầu tóc hỗn độn, thong thả mà dịch thân mình xuống giường.

Cô không có mặc nội y, chỉ mặc một cái váy màu trắng tiểu khả ái, vẫn là kiểu dáng bình thường nhất, nhưng một đôi vυ" ngạo nhân căng tràn đầy sắc khí, phía trên nụ hoa phấn nộn còn nghịch ngợm mà gượng lên.

Bởi vì ngực lớn, cho nên cô vốn khó chịu nắm chặt eo thon liền càng tế, bao vây lấy cái mông là một chiếc quần đùi màu đen nhưng che không được cặp chân dài trắng nõn.

Dáng người nóng bỏng, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, bộ câu bạn thân cô thường nói nói —— “Cậu dựa trình độ viết thịt văn sống qua ngày chưa làʍ t̠ìиɦ qua thật quá lãng phí.”

Đúng vậy, cô trên là tác giả có chút danh tiếng —— viết chính là thịt văn.

Từ 18 tuổi viết đến bây giờ cũng đã viết được 5 năm, bất luận cổ phong, hiện đại, tương lai cô cũng đã viết qua, trong đó nhân vật cũng không khỏi tục nhất thường thấy tổng tài thư kí, Vương gia nha hoàn, tình nhân vườn trường, thậm chí là khẩu vị còn tương đối nặng như anh em, chị em còn có NP cô cũng có đã kết thúc với các loại ngắn dài.

Trong đó cô thích nhất chính là mấy quyển NP kia, tuy rằng bây giờ xã hội thực hiện NP rất khó khăn, nhưng ở trong ảo tưởng, có nhiều người đàn ông đẹp trai anh vây quanh mình, vỗ về thân mình cô, ở trên da thịt gieo các loại tìиɧ ɖu͙©, dùng côn ŧᏂịŧ nhét vào huyệt cô……

Ngẫm lại khiến cho người ta huyết mạch sôi sục, mỗi lần viết truyện NP Ngu Hi Hi đều phải kích động một lát, viết xong cũng là lúc đổi qυầи ɭóŧ, bởi vì…… Viết đến ướt.

Sau khi xử lý xong thân mình, Ngu Hi Hi mặc quần áo ngày thường xuyên, chậm rì rì mà chạy cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua cơm trưa, lại đi đến chỗ chú bảo vệ lấy khoang trò chơi.

Mỗi cái khoang trò chơi đều là dựa theo thân hình mình làm, dáng người Ngu Hi Hi nhỏ xinh, khoang trò chơi đương nhiên cũng nhỏ chút, chú bảo vệ nhìn cô một mình tới lấy đồ rất không tiện, liền mượn cho cô một cái xe đẩy bảo cô đẩy về nhà rồi quay lại trả.

Ngu Hi Hi đương nhiên là vui vẻ tiếp nhận rồi.

Cô đẩy khoang trò chơi cũng khá nặng vào thang máy, gian nan mà từ sau vươn tay muốn ấn lên tầng, còn chưa ấn được, cô liền cảm giác được có người vào thang máy.

Quá tuyệt vời! “Giúp tôi ấn tầng 7, cảm ơn.” Ngu Hi Hi chờ đợi mà mở miệng.

Cô cách thùng giấy nhìn thấy một đôi tay đẹp đầu tiên là ấn xuống đóng cửa, lại ấn xuống lầu bảy.

Cô hậu tri hậu giác phát hiện đây là một đôi tay của đàn ông.

Thấy anh ấn lầu bảy sau đó không ấn lầu khác, Ngu Hi Hi mơ hồ hỏi: “Anh cũng ở lầu bảy a?”

Có lẽ là cảm thấy cô có chút ồn ào, người nọ lạnh nhạt mà “Ừ.” Một tiếng, tiếng thế mà có chút dễ nghe.

Nhưng Ngu Hi Hi không cho là đúng, cầm lấy điện thoại liền bắt đầu chọc.

Chỉ trong chốc lát cửa mở ra, người đàn ông kia đi rất nhanh, Ngu Hi Hi chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng anh, anh mặc một bộ quần áo nhàn nhã, thoạt nhìn trẻ tuổi.

Ngu Hi Hi cũng không nghĩ nhiều, vui mừng đẩy khoang trò chơi về nhà, lại chăm chỉ đẩy xe trả lại cho chú bảo vệ, liền đem chính mình nhốt trong nhà nghiên cứu món đồ chơi mới.