Chương 11

Lúc nhận được bồ câu đưa thư của Triển Chiêu, các vị đương gia của Hãm Không Đảo vẫn còn đang oán giận vì chuyện Bạch Triển hai người chạy đi không từ giã, Công Tôn tiên sinh thì đang dọn dẹp hành lý muốn đi về phủ Khai Phong.

Đợi Giang Trữ bà bà, Công Tôn tiên sinh, đại đương gia Hãm KHông Đảo cùng đương gia phu nhân, Nhị đương gia, Tam đương gia lại thêm thuần túy tới tham gia cuộc vui Tứ công tử và Kỳ phu nhân vội vã lên đường, chạy tới nơi, Triển Chiêu cũng muốn méo cả miệng.

Hôm đấy, đã là hơn ba ngày kể từ lúc Bạch Ngọc Đường trúng “Bảy ngày say”.

Nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Triển Chiêu so với mười ngày trước, ba cô gái lập tức lộ vẻ đau lòng.

Lô phu nhân không nói hai lời, kéo cổ tay Triển Chiêu lại muốn bắt mạch, Triển Chiêu cố chống tinh thần cười với cô một tiếng, “Đại tẩu, em không sao đâu, chị mau xem cho Ngọc Đường một chút…”

“Nhìn bộ dáng của em mà còn dám bảo không sao hả, muốn tức chết đại tẩu hay sao?”

Lô Phu nhân trong lòng giận dữ, nói chuyện cũng bắt đầu hung ác hơn, “Thân thể lão ngũ có quan trọng đi nữa, em cũng không thể không trân trọng thân thể của mình!”

Triển Chiêu nghe vậy chỉ đành cười khổ, cảm giác mệt mỏi ập tới, tính vận nội lực lên tự chấn tâm mạch để thần trí thanh tỉnh —

“Triển Chiêu, em không muốn sống nữa hả!”

Một tiếng quát nghiêm nghị của Lô phu nhân làm Triển Chiêu chóng mặt, tự xem lại mình rốt cuộc đang làm gì, cười khổ, “Đại tẩu…”

“Bây giờ mọi chuyện đều có mẹ nuôi cùng các anh ở đây, bên lão Ngũ đã có ta với Công Tôn tiên sinh, khi cần thiết cả tứ công tử cùng Lạc lão tiên sinh cũng có thể giúp đỡ, em đừng cái gì cũng ôm hết vào mình — mau về nghỉ ngơi đi!”

Lô phu nhân chỉ mới chẩn mạch cho Triển Chiêu một lần đã hiểu vì sao trông y tiều tụy như vậy — hôm đó sau khi Lận Lưu Nguyệt đi, Bạch Ngọc Đường liền rơi vào ngủ mê man, không cảm nhận được bất cứ chuyện gì, Triển Chiêu biết Lận Lưu Nguyệt là vì sợ thân thủ của y nên mới chạy đi, nhưng cũng có thể tùy ý trở về, không biết thể chất của mình sẽ luôn để ý thường xuyên ngủ mê man không dậy, nghĩ lại cả hai người lúc này đều không ai có thể chăm sóc lẫn nhau, cho nên mỗi khi cơn buồn ngủ ập tới, Triển Chiêu sẽ luôn tự chấn tâm mạch để giữ vững tỉnh táo – nhưng cũng vì thế mà đả thương tâm mạch của mình – mặc dù không quá nghiêm trọng nhưng đã đủ phải điều dưỡng hai ba tháng.

Há miệng, mọi lời nói đều bị một đôi mắt sắc lẻm không thua gì bậc mày râu của Lô phu nhân ép trở về trong bụng, Triển Chiêu cũng buồn ngủ không chịu được rồi, biết tự đuối lý đáp một tiếng, “Vậy, làm phiền đại tẩu…” Sau đó trong tiếng kinh hô ngủ thật say…

“… Ngọc Đường?”

Triển Chiêu mơ màng chống lên mi mắt, chỉ cảm thấy trước mắt ánh nến lung lay, còn có cái bóng trăng trắng ở trong, nhất phái tiêu sái tự do.

“Miêu nhi, ngươi tỉnh rồi!”

“… Ngọc Đường, ngươi không sao chứ?”

Trước mặt chính là mặt một con chuột trắng thật to, cười sáng láng – còn không phải Bạch Ngọc Đường thì là ai?

Triển Chiêu đột nhiên bật dậy, khó nén sự vui vẻ trên mặt, nhưng vì động tác nhanh nhất thời váng đầu hoa mắt, không khỏi đỡ trán rên một tiếng.

“Ta nói miêu nhi, thấy Bạch gia ngươi cũng không cần kích động như vậy chứ?” Bạch Ngọc Đường ngoài miệng chọc ghẹo, động tác vịn vai Triển Chiêu cũng tỉ mỉ không thể tả.

Triển Chiêu cầm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường hỏi. “Ngọc Đường, độc của ngươi?”

“Mèo ngươi ngủ một lần ngủ hết năm ngày, dĩ nhiên sẽ không rõ chuyện gì xảy ra – Bạch gia gia mới tỉnh lại hôm qua — ‘Say bảy ngày, tỉnh bảy ngày’, thật đúng là danh bất hư truyền.”

“… Đại tẩu họ vẫn không tìm ra cách giải độc?”

Triển Chiêu cau mày, thần sắc ảm đạm.

“Sợ cái gì? Đại tẩu bảo chị ấy với Công Tôn tiên sinh còn có Lạc lão nhi cùng nhau nghiên cứu mấy hôm, mặc dù không tìm ra cách hóa giải, nhưng vẫn tìm ra đầu mối — Sáu ngay, đủ cho họ làm ra một viên giải dược — con mèo thối ngươi cũng không cần quan tâm vớ vẩn – tập trung dưỡng thân thể mới là đúng đắn!”

Bạch Ngọc Đường nói xong, đưa tay nhéo hai cái tai Triển Chiêu kéo ra bên ngoài – đây là động tác Bạch Ngọc Đường thường làm sau khi hai người tâm ý tương thông – chỉ cần cảm thấy Triển Chiêu không tự chăm sóc tốt bản thân, Bạch Ngọc Đường chính là sẽ dùng cách như thế bắt y quan tâm tới mình — Triển Chiêu liền hiểu, chuyện mình tự chấn tâm mạch để tỉnh táo có lẽ đã bị Lô phu nhân báo cáo với Bạch Ngọc Đường sau khi hắn tỉnh dậy.

Sau khi giải cứu hai tai khỏi tay Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu hỏi, “Lận Lưu Nguyệt kia, mấy hôm nay có tới không?”

“Tiểu tử phách lối kia thì không trở lại, nhưng phái không ít kẻ ngu ngốc đến đây, đều bị Khốn Long Tác của mẹ với ba vị ca ca đuổi đi.”

“Vậy… Kỳ phu nhân có biết họ là ai không?”

Nghe ba chữ “Kỳ phu nhân” Bạch Ngọc Đường có chút mất kiên nhẫn bĩu môi, “Mặc kệ cô ta có biết hay không, dù sao cũng đã xem nhau làm oan gia, phải hay không phải trong lòng cô ta tự biết, con mèo ngu ngươi vì ả mà nhân chí nghĩa tận tới mức này rồi, Bạch gia gia không cho phép ngươi nghĩ tới những chuyện ngươi muốn nghĩ nữa!”

“Ngọc Đường, ta cũng không có nghĩ gì… chẳng qua, là dính dáng tới tính mạng của người ta, trong lòng ta cũng không thể bỏ qua được…”

“Không thể bỏ cũng phải bỏ!” Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt nói, “Có dính tới mạng người hay không thì sao chứ? Ngươi là hộ vệ triều đình, ở đâu ra nghĩa vụ xen vào ân oán của giang hồ? Mặc dù ngươi còn là Nam hiệp giang hồ, ngươi cũng không có nhiệm vụ đi lo cho những chuyện chánh nghĩa không dính dáng tới bản thân!”

“Ngọc Đường…”

Triển Chiêu có hơi bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường, thấp giọng thở dài, “Ta là không nói là muốn quản…”

“Chính là muốn cũng không cho!”

Bạch Ngọc Đường giơ ngón tay đâm ngực Triển Chiêu mấy cái, “Ngươi cũng đừng quên, vào miếu đường chính là từ bỏ giang hồ, hôm nay thân ngươi nếu không có ở miếu đường thì tất cả chính là của Bạch Ngọc Đường ta, ta không cho phép ngươi ôm đồ của Bạch gia gia đi mạo hiểm!”

Cái con chuột bạch này rõ ràng vô cớ gây sự… Triển Chiêu dở khóc dở cười.

Vậy mà trời mới biết, Bạch Ngọc Đường nghe nói lúc mình hôn mê, mèo của mình vì chăm sóc cả hai mà tự tổn thương tâm mạch, ba hôm không ngủ — trong lòng đau đớn tới mức nào! Sớm biết hắn sẽ không nhất thời mềm lòng để mặc mèo này vì một người đàn bà không liên quan mạo hiểm!

“Ngọc Đường, chờ độc của ngươi được giải rồi, chúng ta tiếp tục lên đường, được không?”

“… Cái gì?”

Bạch Ngọc Đường vẫn lo lắng với chuyện Triển Chiêu tự làm mình tổn thương tâm mạch, Triển Chiêu lại vòng về đề tài cũ, khiến hắn nhất thời không hiểu nổi.

“Đã nói muốn dẫn Ngọc Đường về trước mặt họ hàng cho một danh phận, ta làm sao có thể nuốt lời?”

Nhìn mèo mình cười như gió xuân tháng ba, Bạch Ngọc Đường chớp mắt mấy cái, cuối cùng hiểu ra Ngũ gia bị mèo mình chiếm tiện nghi trên đầu môi, trong lòng mừng rỡ, bao nhiêu khổ sở trước kia ném ra sau ót, cười nịnh một tiếng, “Miêu nhi, ngươi nói sai rồi — nên nói là, Bạch gia gia chuyến này chính là phụng bồi mèo mình về nhà mẹ mới đúng.”

Thấy mèo kia không cam lòng trợn tròn mắt, Ngũ gia cảm thấy sung sướиɠ vô cùng.

THời gian Bạch Ngọc Đường trúng “Bảy ngày say” đã qua 13 hôm, nhưng Triển Chiêu vẫn không xuất hiện trước mặt mình dâng lên “Châu thai”, nghĩ ngợi một chút, cảm thấy không ổn nên Lận Lưu Nguyệt dẫn theo một đám tùy tùng truy tìm hành tung của hai người chạy tới, lại thấy hai người đáng lẽ nên buồn vân thảm vụ bây giờ lại hết sức nhãn nhã du sơn ngoạn thủy vui vẻ, bên người còn nhiều thêm sáu bảy mạng cùng nhau tiêu dao, thật làm y hận tới bốc khói, lửa đốt trên đầu!

Theo chân Bạch Triển hai người cùng tới Thường Châu dĩ nhiên là Giang Trữ bà bà, vợ chồng Lô đại đương gia, lo lắng cho tiểu bối, Kỳ phu nhân cùng Tứ công tử dĩ nhiên vẫn là tham gia náo nhiệt.

Từ ba hôm trước, Lô phu nhân, Công Tôn tiên sinh cùng Lạc Trọng ba người cùng nhau chế tạo giải dược “Bảy ngày say” cho Bạch Ngọc Đường uống, Bạch Triển hai người vẫn theo tính toán cũ tiếp tục lên đường, nhưng vừa xảy ra chuyện Bạch Ngọc Đường trúng độc còn Triển Chiêu tự chấn tâm mạch xong, các huynh trưởng cùng trưởng bối làm sao có thể để hai đứa một mình lên đường? Bàn bạc một hồi ,Công Tôn tiên sinh dù sao cũng là chủ bộ phủ Khai Phong, không có được nghỉ như Triển Chiêu, đi một thời gian cũng phải về, Hãm Không Đảo công việc phồn mang cứ để lại mỗi mình Tương tứ gia lo liệu cũng không tốt, Giang Trữ bà bà liền xem một chuyến tới Thường Châu đơn giản chính là cho Bạch Ngọc Đường bái kiến tổ tiên gia tộc Triển gia – thuận tiện cũng xử lý xong vụ hôn sự của hai người – cho nên không thèm để ý tới biểu tình vi diệu của hai tên Bạch Triển cố tình ở lại đồng hành với hai người. Lô phu nhân nghĩ lại nghĩ, hai đứa đàn ông này cả chăm sóc chính mình cũng không rõ, một đang có thai, những kẻ muốn cướp “Châu Thai” kia chỉ sợ sẽ lại hạ thêm độc dược nữa, lỡ như có xảy ra vạn nhất, thật là có lỗi với tổ tông của lão Ngũ đi? Vậy là trên mặt ghĩ rõ “Không hề thương lượng” nhất quyết bám theo. Kỳ phu nhân lo lắng cho an nguy Triển Chiêu, nhưng theo hai người cũng không phải vì thế — Lúc đầu thả tin đồn Triển Chiêu sở hữu ‘Châu thai’ chính là vì muốn tìm ra kẻ hại chết phu quân để báo thù, hôm nay người đã xuất hiện, cô làm sao có thể bỏ qua? Lạc Trọng biết suy nghĩ của con gái, đương nhiên là lặng lẽ ủng hộ.

Hác Vọng thân là một nô dịch, dĩ nhiên sẽ luôn ưu tiên cho ý nguyện đương gia chủ mẫu. Về phần Tứ công tử, tên này ngược lại chả nghĩ gì, chỉ muốn đi theo họ du sơn ngoạn thủy, nhân tiện học hỏi một chút về giang hồ.

Bên này Lận Lưu Nguyệt dẫn theo một đám thuộc hạ đuổi tới, mới cảm thấy ngoài Bạch ngũ gia đang hết sức khó chịu vì thế giới hai người bị quấy rấy, thì đám người còn lại quả là kỳ nhạc dung dung.

Khí sắc Bạch Ngọc Đường rất tốt, tốt tới mức Lận Lưu Nguyệt chỉ cần liếc mắt cũng biết độc trên người hắn đã bị ai đó giải, âm thầm cắn răng, trên mặt lại không biểu diễn nổi biểu tình không thèm để ý, chắp tay, hất hàm, hiện ra một bộ ngạo đời, bễ nghễ, “Bạch Ngọc Đường, xem ra vận khí ngươi rất tốt, thuốc của tiểu gia cũng không thể độc chết ngươi!”

Ngũ gia mở ra cây quạt Ngọc cốt, tiêu sái phẩy phẩy, cười lạnh một tiếng, “Bạch gia gia ngươi tâm địa tốt tự nhiên có trời thương, không như một vài kẻ, trời sanh lòng dạ độc ác sớm muộn gì cũng bị trời phạt!”

Lận Lưu Nguyệt phẫn hận mài răng, “Tiểu gia không tin quân cảm tử tiểu gia tự mình huấn luyệt không thể không gϊếŧ chết các ngươi!”

Vung tay lên, mười bốn người đi theo sau lưng Lận Lưu Nguyệt tản ra như quỷ mị, đem đoàn người Bạch Triển bao vây — Mỗi người trong tay cầm sáo dài, với trường kiếm, nhìn cũng biết là muốn thổi độc.

Nhóm Bạch Triển có chín người, hai người Bạch Triển lại là đương thời tuyệt đỉnh cao thủ, đối mặt với một đám kia tất nhiên không sợ hãi, Giang Trữ bà bà lại từng hiệp nữ nổi danh hách hách trên giang hồ, dĩ nhiên cốt khí sợ ai, Lô đại đương gia thân là một trong ngũ thử dĩ nhiên không phải hư danh, Hạc Vọng tuy không có danh tiếng trên giang hồ, nhưng dù sao cũng dư sức tự vệ khi giao thủ với Triển Chiêu, ngược lại Lô phu nhân cùng Kỳ phu nhân đều là nữ lưu yếu ớt trói gà không chặt, lại thêm Lạc Trọng cùng Tứ công tử cũng yếu đuổi không kém, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ, tình thế đúng là quá không ổn!

Lận Lưu Nguyệt nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của Bạch Triển hai người không khỏi câu môi cười, hết sức ngạo nghễ cùng đắc ý, “Triển Chiêu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra ‘Châu Thai’ tiểu gia sẽ đại lượng tha chết cho mấy người nọ — đáng giá chưa?”

Trông bộ dáng híp mắt của tiểu tử kia, Ngũ gia cũng bực bội, chợt rất muốn đem lông mày của thằng đó cạo sạch luôn —

“Ngươi chính là kẻ vì đoạt ‘Châu Thai’ mà hại chết phu quân ta!”

Kỳ phu nhân được Hác Vọng bảo vệ ở sau lưng run run ngón tay nắm chặt áo Hác Vọng đẩy người ra, trong đôi mắt rưng rưng lệ quang kia chính là oán hận cao ngút.

Lận Lưu Nguyệt lại thiêu mi, ngạo mạn liếc nữ nhân đang cắn môi dưới tới trắng bệch, “Ngươi lại là ai?”

Kỳ phu nhân hít một hơi sâu, đè xuống hận ý đầy tràn, “Phu gia của ta họ Kỳ, nhà ở Liễu Thanh trang phía dưới Nhạn Đãng Sơn!”

Lận Lưu Nguyệt đảo con mắt nghĩ một hồi, không kiên nhẫn hừ một tiếng, “Vô danh tiểu tốt, tiểu gia không nhớ rõ.”

Kỳ phu nhân giận tới run run bờ vai, nói không thành tiếng, Hác Vọng lại nhịn không nổi mà quát một tiếng, “Tặc tử, nạp mạng!” Rút ra binh khí, chạy thẳng về phía Lận Lưu Nguyệt.

Lận Lưu Nguyệt hết sức khinh bỉ nhìn Hác Vọng bị thủ hạ chặn lại, nói “Tức cười!”

Nhưng sau đó liền nghe tới một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai, “Có thể cười hay không chờ sau này liền biết!”

Lận Lưu Nguyệt sửng sốt, quay người nhìn lại, Triển Chiêu đã vững vàng đứng sau lưng mình, thần binh toàn thân đen nhánh đang gác lên cổ, trên mặt Triển Chiêu lại là nụ cười yếu ớt, “Lận công tử, chê cười.”

Lận Lưu Nguyệt trợn tròn mắt, cảm thấy khí lạnh từ bàn chân truyền tới khắp toàn thân.

Triển Chiêu chính là ra tay ngay khi Hác Vọng cử động, có một thân công phu “Yến tử phi” có một khong hai trên giang hồ, cho dù có là Bạch Ngọc Đường bên cạnh y cũng không thể lập tức ra tay ngăn cản, huống gì là đám cảm tử bị Hác Vọng thu hút sự chú ý.

Bây giờ, chờ tới khi Lận Lưu Nguyệt phát giác, Triển Chiêu đã đứng sau lưng hắn rồi.

Vậy mà, cho dù có bị một chiêu của Triển Chiêu làm kinh sợ, nhưng nếu Triển Chiêu cứ thế lại có thể băt được Lận Lưu Nguyệt thì đúng là quá khinh thường hắn rồi.

Lận Lưu Nguyệt chỉ sợ hãi một chốc, chớp mắt, hắn gập lưng, lấy thân pháp quái dị thoát ra khỏi phạm vi của triển chiêu, động thời trường tiêu màu lục phóng ra như gió hung tợn muốn đâm về phía ngực bụng Triển Chiêu, miệng ra lệnh, “Gϊếŧ không tha!”

Nhất thời đao quang kiếm ảnh, phong thanh hạc lệ.

“Miêu nhi, nên này có Bạch gia gia trông rồi, ngươi mau dạy dỗ cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia đi!”

Bạch Ngọc Đường huy kiếm, thức thức ngoan lệ, một mắt bảo vệ đại tẩu mình chu toàn, một mặt gϊếŧ tới đã đời — Bạch ngũ gia xưa nay là kẻ ân oán rõ ràng có thù phải trả, bị Lận Lưu Nguyệt quấy phá hồi lâu, còn hại mèo mình chịu tội chưa kể hại Ngũ gia trúng độc — một hớp ác khí chờ mãi mới xuất ra.

Triển Chiêu nghe xong cười vui vẻ, trở tay thu kiếm, chặn lại trường tiêu của Lận Lưu Nguyệt, tay trái động thời xuất kiếm quyết hướng về không trung, chỉ thẳng mi tâm Lận Lưu Nguyệt, Lận Lưu Nguyệt huy chưởng đón, chỉ cảm thấy tay kia bình thường không có gì lạ, lại sở hữu nội kình thuần hậu cuồn cuộn không ngừng, giống như bài sơn đảo hải, hô hấp nhất thời ngưng trệ, kinh ngạc tới mức mồ hôi thấm ướt trung y — nếu không nhờ hắn phản ứng cực nhanh, lui ra trước khi đầu ngón tay Triển Chiêu điểm trung mi tâm mình, chỉ sợ giờ phút này sinh tử khó lường —

“Triển Chiêu, thân thủ của ngươi thật độc ác!”

— y thật sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết!

Triển Chiêu có chút tức cười, “Lúc các hạ ra lệnh gϊếŧ người sao không nói mình độc ác đi?”

“Tiểu gia muốn gϊếŧ ai chính là phúc khí của người đó, sao có thể nói là ác độc được?”

Lận Lưu Nguyệt trả lời rất dĩ nhiên, làm Triển Chiêu giận tới cười lên tiếng, “Kẻ sát nhân, gϊếŧ người thành thói, huống chi bất kể công hay còn là tư, Triển mỗ đều có lý do để gϊếŧ ngươi – ngươi làm sao có thể nói Triển mỗ gϊếŧ người là ác độc?” ghé mắt nhìn xuống tình hình bên cạnh, “Lận công tử muốn thúc thủ chịu trói, hay còn là liều mạng với chúng ta?”

Lúc hai người đang xoay quanh vấn đề “ai ác độc hơn ai” thì người Lận Lưu Nguyệt mang tới đã bị Bạch Ngọc Đường, Giang Trữ bà bà, Lô Phương cùng Hác Vọng xử lý hơn nửa, không chết cũng bị thương.