“Đang chặt đây!" Một kiếm tu rút kiếm quét ngang, trong nháy mắt, một mảng lớn cây trong rừng đổ xuống, “Đai phòng cháy mà Tống đạo hữu nhắc đến cần phải chặt bao nhiêu trượng ấy nhỉ?”
“Mười đến mười lăm trượng.” Một kiếm tu khác lau mồ hôi từ cằm chảy xuống, vừa chặt cây vừa nói bằng giọng khàn khàn, “Khu rừng tràn ngập ma khí, các loài thú tìm lợi, tránh hại đã chạy hết từ
lâu. Đội sơ tán bên kia nói như thế nào? Xung quanh đây còn gia đình nào chưa sơ tán không?"
"Không còn." Một đệ tử vừa vội vã trở về gân cổ lên hô: "Chúng ta đã đi xem xung quanh. Quả thực có một ngôi làng, nhưng dân làng bên đã được nha dịch Hàm Lâm quốc di tản từ một tháng trước. Trước cổng làng có một tờ thông báo, chắc là cho chúng ta xem. Khu vực núi Bắc Hoang đã không còn ai sinh sống. "
“Được đấy, hiếm khi quan phủ lại được việc thế này.” Kiếm tu đáp lại, lại rút
kiếm quét đổ một đám cây lớn, gân cổ lên hô: “Mau dọn đường, thu dọn cây đổ đi!”
“Đai phòng cháy chặn được lửa trên núi, nhưng không thể chặn được dung nham, có cần hỏi Tống đạo hữu xem phải làm gì không? “
“Phi! Cái gì cũng phải hỏi Tống đạo hữu, các ngươi là phế vật sao?! Đai phòng cháy không chặn được thì đào mương phòng cháy dẫm nước vào! Pháp tu đâu? Ai thông thạo thuật thủy thổ thì lại đây!"
“Ai quấy rầy Tống đạo hữu chính là muốn ăn đòn!
"Ta chỉ nói nói thôi! Đừng coi là thật chứ!"
"Pháp tu tới rồi, Pháp tu tới rồi! Ta vừa cướp được một người từ đội chữa bệnh bên cạnh!" Một kiếm tu mặt mũi bị lửa núi hun nhem nhuốc khiêng một nữ tu đang hoảng loạn chạy đến.
Các đệ tử cùng đội không nhịn được chửi ầm lên: "Thật tổn thọ– –! Tên súc vật ngươi thật không sợ sau này Hạc Ngâʍ đa͙σ hữu để ngươi tự sinh tự diệt à!"
Đội bảo vệ rừng rải rác khắp khu rừng bận rộn đến mức đâm sấp dập ngửa, cố gắng mãi mới khống chế được ngọn lửa trong phạm vi nhất định, nhưng dù vậy, ngọn lửa trên núi vẫn hoành hành, lan ra đến tận ba đỉnh núi.
"May mắn là vẫn ở trong phạm vi dự kiến." Một nữ tu thông thạo bói toán ngồi xổm, dùng cành cây vẽ lên mặt đất các loại ký hiệu phức tạp, tính toán tốc độ lan truyền của ngọn lửa và phạm vi nó lan đến, "Hàm Lâm quốc áp dụng chính sách sơ tán từ trước, giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều thời gian. Nên giải tán đội sơ tán ngay để phân phối các thành viên cho đội hậu cần không đủ nhân lực.”
Nữ tu còn chưa tính toán ra kết quả, người báo tin đã từ trọng rừng lao tới: "Đội chữa bệnh khẩn cấp đề phòng! Nhanh lên, Cửu Anh sắp phá tan trận pháp thứ nhất!"
“Kế hoạch 1 thất bại, lập tức bắt đầu kế hoạch 2 ! Đội tiên phong sẵn sàng nhận lệnh, đội chữa bệnh nhanh chóng theo sau!"
"Écc——!" tiếng huýt gió chói tai vang vọng khắp trời, mặt đất rung chuyển, những cơn chấn động khiến người ta đứng không vững. Các đệ tử ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cái bóng khổng lồ hung hãn giống như ngọn núi phá vỡ sợi xiềng xích màu đen, ngửa đầu lên trời gầm thét. Cùng với Cửu Anh thoát ra, ma khí từ mặt đất bốc lên, ngưng tụ thành sương mù xám xịt trên mây, tụ lại cùng với tro bụi bốc lên từ ngọn lửa, hoá thành thành nước mưa màu xám rơi xuống.
Bùm. Bùm. Âm thanh dãy núi rung chuyển không ngừng vang lên bên tai. Một vài đệ tử nhỏ tuổi không chịu nổi sự áp lực như vậy, ngồi sụp xuống đất, hoảng sợ bật khóc.
“Đừng khóc, cẩn thận lát nữa nước mắt của muội rơi vào vết thương của mọi người.” Nữ tu ném cành cây đi, giơ tay áo lên khuôn mặt đỏ bừng của cô bé mới khoảng 13- 14 tuổi bên cạnh, lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, "Cầm hòm thuốc của muội lên. Đất nứt, đi đứng phải vững vàng hơn. Nếu có ngã cũng đừng sợ đau, nhớ phải chạy đấy."
Cô bé ôm túi thắt lưng nữ tử đưa cho, hai mắt đẫm lệ mạnh mẽ gật đầu. Ngay sau đó, nàng quay người đi theo các thành viên đội chữa bệnh đang vội vã thu dọn đồ đạc, cắn răng cầm nước mắt lao vào biển lửa.
Khoảnh khắc Cửu Anh phá phong ấn thoát ra, ngọn lửa nóng bỏng chảy khắp nơi, thân hình to lớn như ngọn núi khiến đôi chân của các đệ tử lần đầu tiên đối mặt trực diện với uy thế của con hung thú viễn cổ run rẩy.
"Trời ạ!" Có người không khỏi lẩm bẩm, thứ như uy thế và sự áp bách độc nhất của huyết thống thượng cổ này không phải chỉ đơn thuần dựa vào ý chí và lòng dũng cảm mà có thể chống lại được. Một vài đệ tử của đội tiên phong cắn vào má, hoặc run rẩy rút kiếm rạch một đường trên cánh tay, hoặc dùng móng tay cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu. Nhờ sự đau đớn, bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác cứng đờ chết lặng.
"Tỉnh táo lại!" Hầu kết Quảng Thành Tử khẽ động, hắn hít sâu một hơi, "Đi theo ta, lên thôi!"
Quảng Thành Tử ngự kiếm bay về phía Cửu Anh đang điên cuồng, hắn giơ Nạp Hương kỳ trong tay lên cao, tay áo rộng rãi phất phơ trong gió nóng phát ra tiếng những tiếng phần phật.
"Nghiệt súc, nhìn bên này!" Quảng Thành Tử hét lớn, cố gắng thu hút sự chú ý của Cửu Anh, nhưng lúc này hắn đang trong lò luyện ngục, Cửu Anh điên cuồng căn bản không phát hiện ra con kiến
nhỏ bé này.