Chương 48

Tống Tòng Tâm biết rằng thời gian của họ còn rất ít, ba canh giờ tức là sáu tiếng*, căn bản không đủ để họ sắp xếp chi tiết như thế nào.

Dành thời gian để tranh cãi, đừng nói đến người khác, trong lòng Tống Tòng Tâm cũng đang chảy máu. Nhưng dù lo lắng đến mức sắp khóc, Tống Tòng Tâm vẫn kiên quyết đi theo trình tự này.

Việc mọi người có đoàn kết hay không thực sự có ảnh hưởng rất lớn đến việc thực hiện các kế hoạch tiếp theo.

Sau khi Tống Tòng Tâm phân tích, mọi người đều hiểu, các đệ tử tham gia khảo hạch ngoại môn lần này đã là châu chấu trên cùng một sợi dây. Điều này khiến cho kế hoạch tiếp theo của Tống Tòng Tâm diễn ra vô cùng thuận lợi, từng bước đều có thể thực hiện được. Mọi người giúp đỡ và giám sát lẫn nhau, ngay cả một vài tu sĩ bị Thiên Thư đánh dấu là "tình nghi" cũng rất thận trọng, không dám có động tác nhỏ nào.

"Vậy thì bây giờ ta sẽ xuất phát." Sau khi tạm thời trở thành người đứng đầu nhóm đệ tử này, Tống Tòng Tâm cũng biết được tên tuổi và năng lực của mỗi người bọn họ, thiếu niên ngạo mạn trước mặt chính là người trước đó vừa nói muốn "chỉ lo thân mình", hắn có một cái tên rất là tình thơ ý mộng Ứng Như Thị, "Tống Đạo Hữu còn gì muốn giao phó không?"

“Cứ như vậy thôi. Dựa theo lộ trình ta đã định, hẳn là có thể trở về tông môn trong thời gian ngắn nhất." Tống Tòng Tâm giao tấm bản đồ đã đánh dấu trước kế hoạch lộ trình cho Ứng Như Thị, "Còn nữa, ngươi cần phải cảnh giác người này trong đội của ngươi một chút." Tống Tòng Tâm nói tên một người ra.

Thái độ của Ứng Như Thị khinh thường, nghe đến tên người này, không khỏi nhướng mày, chế nhạo nói: “Không ngờ Tống đạo hữu lại tin tưởng ta như vậy? Ngươi chắc chắn ta không phải nội gián sao?"

"Không." Tống Tòng Tâm nghiêm túc phủ nhân, thiết diện vô tư nói: "Nhiệm vụ đưa thông tin về vô cùng quan trọng. Nếu đội trở về có chuyện gì xảy ra, chúng ta không thể gánh được hậu quả như vậy. Ngoài Ứng đạo hữu ra, ta cũng sẽ nói chuyện riêng với những người khác trong nhóm, nhưng cụ thể nói cái gì, thì không thể nói cho Ứng đạo hữu, xin hãy thứ lỗi cho ta. "

Vốn dĩ Ứng Như Thị chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, nhưng khi nghe thấy lời giải thích nghiêm túc của Tống Tòng Tâm, hắn tỏ vẻ không còn lời gì để nói. Hắn ta thầm nghĩ, vị Tống đạo hữu này thực sự là một người khó nắm bắt, làm gì có người nào lại có thể thẳng thắn nói những câu "Ta sẽ cảnh giác ngươi" như vậy? Hay đây là tác phong làm việc độc đáo của những người cao thượng? Thật là kỳ lạ.

Tuy nói như vậy, nhưng người thẳng thắn nói ra việc này dù sao cũng tốt hơn ngụy quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức. Ứng Như Thị thu hồi thái độ thản nhiên, nhìn vào đôi mắt trong sáng lãnh đạm của thiếu nữ, dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm có nói: “Yên tâm đi, tuy Ứng Như Thị ta không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng lời đã nói ra sẽ không bao giờ thất hứa. Nếu muốn ta ở lại cùng các ngươi đồng sinh cộng tử thì ta không làm được, nhưng ta vẫn có thể giúp các ngươi đem tin tức truyền về tông môn, về phần người ngươi nói đến, ta sẽ cẩn thận đề phòng."

Tống Tòng Tâm nghe vậy thì ừ nhẹ một tiếng, nàng vẫn còn bận đi đến những địa điểm sắp xếp tiếp theo, liền trực tiếp lấy những đan dược đã tích trữ suốt ba năm từ hạt châu trữ vật ra, đưa một phần cho Ứng Như Thị: "Thuận buồm xuôi gió."

Ứng Như Thị không từ chối, nhận đan dược và chuẩn bị rời đi. Nhưng sau đó lại nhớ ra điều gì đó, hắn tùy tay lấy một món phụ kiện trong ngực đưa cho Tống Tòng Tâm: "Cầm đi."

Tống Tòng Tâm cúi đầu nhìn, thấy rằng đó là một tấm kính hộ tâm. Từ linh quang đọng lại trên nó, có thể thấy đây là một pháp khí phòng ngự có phẩm giai khá cao.

"Tống đạo hữu, ngươi phải sống sót trở về."

Ứng Như Thị cười khẽ vẫy vẫy tay, mang theo bình lớn bình nhỏ đan dược đi về phía đội ngũ của mình. Họ thành lập một đội gồm mười đệ tử, với nhiệm vụ là trở về Vô Cực Đạo Môn báo tin cho các trưởng lão. Đội ngũ này mang theo hy vọng lớn nhất là dẫn theo tiếp viện đến, trong khoảng thời gian này có thể bị người phía sau màn chặn gϊếŧ, cho nên tu vi của mười đệ tử đều ở Khai Quang Kỳ trung giải trở nên, đội trưởng Ứng Như Thị có tu vi Dung Hợp kỳ.

Tình thế cấp bách nên Ứng Như Thị phân phát đan dược Tống Tòng Tâm đưa cho mọi người rồi lấy pháp khí phi hành ra, hô: “Đi thôi!”



Thời gian trôi qua từng chút một như cát trong đồng hồ nhỏ xuống từng giọt, sẽ không vì sự lo lắng của thế nhân mà dừng lại dù chỉ một giây một phút.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, trong giây phút cuối cùng, các đệ tử tham gia cuộc thi ngoại môn lần này cuối cùng cũng đã hoàn thành việc sắp xếp sơ bộ, những gì diễn ra sau đó... chỉ có thể xem khả năng tùy cơ ứng biến của họ.

(*Chú thích: 1 canh giờ= 2 giờ)