Không nhận được câu trả lời, Tống Tòng Tâm cũng không hề cảm thấy thất vọng. Sau một hồi đùa cợt, nỗi sợ hãi trong lòng Tống Tòng Tâm đã tiêu tan đi rất nhiều, nàng lấy ra một chiếc đèn chiếu sáng từ hạt châu trữ vật và thắp sáng, lấy hết can đảm đi xung quanh những hang động chi chít trên đỉnh núi, cuối cùng xác định được một nơi.
"Gió thổi ra từ động này rất nóng." Tống Tòng Tâm hơi nhắm mắt, cảm nhận luồng khí nóng chảy trong không khí. "Nếu ma quỷ gây hoạ liên quan đến lưu hỏa, hẳn là nên tìm ở nơi có hỏa khí mạnh hơn.
Dứt lời, nàng liền chui vào trong hang, vừa bước vào hang, một luồng khí mùi tro khô ngột ngạt ập đến. Đường đi trong hang không hề hẹp, nhưng chỉ có thể chứa được một người. Lúc đầu Tống Tòng Tâm còn lo lắng đường đi sẽ càng ngày càng hẹp, cuối cùng sẽ nhốt chết người trong đó. Nhưng về sau, nàng hơi ngạc nhiên khi phát hiện những hang động này càng đi càng sâu, càng đi càng đi càng rộng, rất có cảm giác giống như “liễu ánh hoa tươi lại một thôn”.
Mặc dù tầm nhìn bên trong hang rất hạn chế, nhưng do không khí khô nóng nên trong hang không có mùi ẩm mốc hay lũ kiến mối
khó chịu, điều này khiến nhịp tim căng thẳng của Tống Tòng Tâm dần dần thả lỏng xuống.
"Theo cảm giác của ta, hẳn là chúng ta vẫn luôn đi xuống." Tống Tòng Tâm cẩn thận nhảy xuống một đoạn dốc ngắn, cầm đèn quan sát xung quanh, phát hiện ngọn đèn dầu đã không thể chiếu sáng được đỉnh hang. Không gian ở đây đã tương đương với một cung điện, có thể nói là rộng lớn, "Không ngờ ngọn núi này lại bị rỗng, có nhiều hang động như vậy, người không biết còn tưởng rằng ngọn núi này là bị đυ.c rỗng.”
Hàm Lâm Quốc chắc vẫn chưa điều tra sâu được đến đây, bởi vì phàm nhân chỉ cần đi lang thang ngoài bìa rừng cũng sẽ bị ma khí ảnh hưởng, nghiêm trọng thì sẽ mất đi lý trí như những sơn yêu đó. phải biết rằng loài người ở thời đại này vẫn chưa tạo ra những sáng tạo máy móc có thể điều khiển hoạt động từ xa, thuật cơ quan yển giáo của tiên gia cũng đòi hỏi phải có linh lực điều khiển. Vì vậy, thông tin liên quan đến việc yêu ma gây họa do người phàm điều tra ra cơ bản đều dùng mạng người đổi lấy. Nơi ma khí càng dày đặc thì thân xác phàm thai của phàm nhân càng khó đặt chân vào.
"Ta ngửi thấy mùi lưu huỳnh."
Tống Tòng Tâm cau mày, nàng càng đi xuống càng cảm thấy nóng, thậm chí không khí cũng dần dần trở nên vẩn đυ.c, ngột ngạt, khiến người ta khó thở. Ngay cả tiên cốt không biết nóng lạnh cũng đã cảm nhận được nhiệt độ cực kỳ bất thường này chứ đừng nói đến phàm nhân ở đây sẽ hậu quả gì. Tống Tòng Tâm không khỏi đề cao cảnh giác, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận.
Tống Tòng Tâm không biết mình đã đi được bao lâu, ma khí hỗn hợp cùng mùi lưu huỳnh ngột ngạt khiến cho người ta không thở nổi. Nếu không phải phế phủ của tu sĩ có thể tự sinh ra thanh khí, có lẽ sẽ nàng sẽ không thể tiếp tục thăm dò xuống nữa.
Ngay lúc Tống Tòng Tâm gần như chết lặng đi qua một chỗ ngoặt, giơ đèn lên theo thói quen, trước mắt nàng đột nhiên sáng lên, trước mặt có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng trong tay nàng.
"Đây là cái gì?" Tống Tòng Tâm tò mò nhìn qua, chỉ thấy hình như đã tới cuối đường hầm. Nàng đứng trước vách núi màu vàng trong sáng, dùng đèn chiếu lên bức tường trước mặt: “Là hoàng ngọc à?”
Lúc này, ánh đèn không mấy sáng trong tay Tống Tòng Tâm chiếu rọi lên một vách tường màu nâu vàng. “Bức tường" này rất là kỳ lạ, tổng thể có kết cấu pha lê hơi đυ.c. Nhìn bức tường núi không phải đá cũng không phải ngọc, Tống Tòng Tâm đang định đưa tay chạm vào, đột nhiên một cơn ớn lạnh dọc theo đến sống lưng ập đến đỉnh đầu, khiến nàng rùng mình lạnh lẽo.
Có cái gì đó không đúng. Cảm giác nguy hiểm được tôi luyện qua nhiều lần sinh tử trong không cảnh khiến Tống Tòng Tâm đổ mồ hôi lùi lại vài bước, mãi đến khi rút lui một khoảng xa, Tống Tòng Tâm mới giơ đèn lên cao.
Ánh đèn hơi mờ chiếu sáng toàn cảnh sâu trong hang, ngay khi nhìn thấy bộ mặt thật của vách núi, Tống Tòng Tâm ngừng thở, tim cũng ngừng đập.
Đó đâu phải là hoàng ngọc?
——Đó rõ ràng là một con ngươi thẳng đứng màu nâu vàng thuộc về động vật, và hiện giờ nó đang nhìn chằm chằm vào nàng.