Chương 37

Bạch Khánh rất biết tự mình hiểu lấy. Tuy tu vi của ba người bọn họ không hề yếu, nhưng so với người kia thì vẫn có sự khác biệt rất lớn.

"Thật không dám dấu giếm, ta rất muốn làm quen với vị đạo hữu đó." Nạp Lan Thanh Từ cười khổ, sao nàng lại không muốn cùng đội với người kia chứ? Rõ ràng là đối phương chạy quá nhanh, không để cho nàng kịp nói lời mời, “Lúc trước được nàng giúp đỡ, khiến cho nàng suýt chút nữa bị Trì Kiếm trưởng lão khiển trách, trong lòng ta thực sự rất băn khoăn, đáng tiếc là vị đạo hữu đó hình như đã quen đi một mình, ta thậm chí còn chưa kịp hỏi tên nàng. "

Trong lời nói của Nạp Lan Thanh Từ không giấu được sự tiếc nuối, đám người Lương Tu cũng cảm thấy như vậy. Thiếu nữ bạch y quả thực là người đáng chú ý nhất trong cuộc thi ngoại môn lần này, cho dù nàng lạnh lùng ít nói, nhưng chỉ cần đứng đó, dường như đã át hết ánh sáng của thế gian. Khi cụp mắt xuống, rốt cuộc nàng đang nghĩ đến những huyễn biến phong vân trong thiên địa, hay là vạn dặm đường dài trên vô cực đại đạo?

Lương Tu biết rằng chắc chắn không phải chỉ có họ nghĩ như vậy, sợ rằng tất cả những người nhìn thấy bộ bạch y đó đều có suy nghĩ giống nhau.

“Vị đạo hữu đó… quả thực là một người có rất nhiều chuyện xưa.”



Sâu trong rừng rậm núi Bắc Hoang, cuối khu rừng lại có một thung lũng với những tảng đá lởm chởm kỳ lạ.

Nhưng nhìn thấy những đỉnh núi hiểm trở, những vách đá dựng đứng, điều kỳ lạ hơn nữa là rõ ràng cách đó vài dặm là khu rừng sum suê tươi tốt, nhưng ở đây bỗng nhiên xuất hiện một vùng đất chết không một ngọn cỏ, không có hơi thở của sự sống. Ngay cả những yêu vật tinh quái không có lý trí trong núi cũng tránh xa nơi này, như thể trong đó ẩn giấu điều gì đó khiến chúng theo bản năng sợ hãi và tránh né.

Một giờ trước, Tống Tòng Tâm rất có nhiều chuyện xưa băng qua khu rừng rậm rậm rạp, đi đến nơi quỷ dị này. Sau khi tìm kiếm xung quanh, nàng tìm thấy một đỉnh núi kỳ lạ ở cuối thung lũng, ngọn núi hình thành vô số những hang động tự nhiên rậm rạp, Thoạt nhìn trông giống như một tổ ong do chính bàn tay của thiên nhiên tạo ra.

Trong mắt các tu sĩ, những hang động trên vách đá này giống như những ống khói phát ra khói xám đen, ma khí cuồn cuộn không ngừng thoát ra, làm ô nhiễm toàn bộ núi rừng. Dường như những hang động này được nối thông với nhau, khi gió núi thổi qua, từ sâu trong hang phát ra những tiếng kêu âm trầm quái dị, thoạt nghe như tiếng trẻ con khóc.

Phải chăng âm thanh được hình thành bởi hang động và luồng không khí chính là sự thật đằng sau tiếng “trẻ con khóc” mà người dân trên núi nghe thấy? Tống Tòng Tâm suy nghĩ một chút, rồi bác bỏ suy đoán này. Nàng lật xem bản đồ, phát hiện ra thung lũng này đã được đánh dấu trên bản đồ, "Gió thổi qua các hang động, tạo ra âm thanh chói tai âm lệ nên được gọi là "Động quỷ"." Hiển nhiên, trước khi có sự kiện ma quỷ gây hoạ, người dân Hàm Lâm Quốc đã biết về sự tồn tại của nơi này và nguyên lý tạo ra âm thanh quỷ quái đó.

Vẫn cần thăm dò sâu hơn. Tống Tòng Tâm nghĩ như vậy, nhưng khi nàng đến gần những hang động này, nhìn thấy đường hầm tối tăm u ám, vẫn không khỏi có chút sợ hãi khϊếp đảm.

“Nơi tối tăm, chật hẹp, khó trốn thoát như thế này, rõ ràng chính là bối cảnh xảy ra chuyện kinh dị mà! Ta không những chỉ đi một mình mà lại còn rụt rè vô dụng. Nhìn thế nào cũng giống như sẽ chết trên đường tìm ra chân tướng, trở thành cái xác khốn khổ tạo thêm bầu không khí kinh dị cho nơi này đồng thời cũng cảnh báo những người đến sau! Ta nên làm gì đây? Thiên ca,

Thiên ca,

ngươi nói một câu đi!"

Tống Tòng Tâm không có hình tượng mà ôm thiên thư than thở khóc lóc, khiến cho Thiên Thư vốn dĩ vừa có cái nhìn mới về nàng không kiên nhẫn mà mở trang sách ra đập vào cái đầu ngốc nghếch của nàng.

Sau rất nhiều lần nài nỉ, khóc lóc, chơi xấu, thủ lĩnh tương lai của chính đạo chỉ thiếu điều không lăn lộn ra đất làm nũng, Thiên thư cuối cùng đã đưa ra một giải pháp khả thi: Một khi Tống Tòng Tâm gặp nguy hiểm, Thiên Thư sẽ cung cấp cho ký chủ sự bảo vệ an toàn cá nhân cơ bản nhất. Tỷ như trực tiếp ném nàng vào không cảnh trong lúc nguy cấp...

"Đơn giản thô bạo như vậy." Tống Tòng Tâm không khỏi nói thầm: "Nhưng Thiên ca à, nếu ta trốn đi rồi, thì ngươi phải làm sao?"

Thiên Thư lật các trang sách, tiếng lật sách vang lên loẹt xoẹt như một câu chế nhạo.