Trong Đồng Quan thành, sau khi các tu sĩ lần lượt đến đây ghi lại bản đồ, họ nhanh chóng tiến vào rừng một mình hoặc theo nhóm, bắt đầu tìm kiếm điều khác thường ở núi Bắc Hoang.
"Nơi này quả thực có rất nhiều ma vật." Lương Tu gϊếŧ chết một yêu quái mặt người thân thú, quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Thanh Từ và Thi Dư không quen tay, ân cần nhắc nhở: "Nạp Lan đạo hữu, Thi đạo hữu, những yêu quái hoang dã trong núi do ma khí sinh ra đều là tinh quái hại người, nếu cứ mặc kệ, bá tánh bình dân sống trong núi chắc chắn sẽ bị hại. Hàng yêu trừ ma là trách nhiệm của những tu sĩ như chúng ta, cho nên không cần phải cảm thấy áy náy vì chuyện này. Nghiêm khắc mà nói, những tinh quái sinh ra từ dị khí của núi rừng cũng không thể coi là sinh mệnh.
Nạp Lan Thanh Từ cười áy náy, biết Lương Tu nói vậy chỉ vì chiếu cố đến tâm tình của nàng và Thi Dư, thực ra các nàng không ra tay được là do thiếu kinh nghiệm thực chiến chứ không phải vì mềm lòng.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thi Dư, Nạp Lan Thanh Từ thở dài, nàng biết mình phải mạnh mẽ lên, nếu không đứng dậy được thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi gia tộc tự lập môn hộ.
Nghĩ vậy, Nạp Lan Thanh Từ cười xin lỗi với Lương Tu, nàng xoay cổ tay, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một chiếc quạt tranh cao bằng nửa người.
Nạp Lan Thanh Từ từ từ mở chiếc quạt ra, trên quạt vẽ một tán liễu màu ngọc bích xanh tươi ướŧ áŧ. Không biết dùng thuốc nhuộm gì để tô, những cành liễu trên quạt sống động như thật, từng chiếc lá, từng cành cây dường như đang đung đưa, hít thở trong gió. Bức tranh trên quạt thoạt nhìn trông rất đẹp, nhưng nếu nhìn thật kỹ lại có một cảm giác chóng mặt khó hiểu. Nếu có người quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện từng chiếc xương quạt đều được làm bằng ngọc Bàn Sơn cứng như sắt đá.
Sử dụng chất liệu nặng như ngọc bàn sơn để làm xương quạt, trọng lượng của chiếc quạt này cũng rất đáng kể. Nhưng Nạp Lan Thanh Từ lại cầm quạt tranh cao bằng nửa người với tư thái nhẹ nhàng như đang cầm một bức tranh xuân. Nàng mở quạt ra, xoay người mà múa, những cành liễu xanh trên quạt như được gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, vô số lá liễu xanh ngắt bay ra.
Những lá liễu xanh trải ra tứ phía, cọ vào những yêu quái dữ tợn xung quanh, Lương Tu hơi ngạc nhiên khi thấy những yêu quái không có lý trí này đột nhiên trở nên an tĩnh xuống. Trong nháy mắt, chúng dường như bị mất đi ngũ cảm, không thể phân biệt được phương hướng của kẻ thù, chỉ có thể đứng ngơ ngác tại chỗ, giống như những con rối bị cắt đứt dây.
"Thật lợi hại, thế này nhanh hơn rất nhiều." Bạch Khánh thân là phù tu lại không an phận ở tại hậu phương, thấy những yêu quái xung quanh đã mất năng lực chống cự, liền tò mò đi lên phía trước, tùy tay dán bùa trừ ma lêи đỉиɦ đầu yêu quái. Ngay khi những yêu quái bị du͙© vọиɠ cắn nuốt huyết nhục điều khiển chạm vào bùa chú, cùng với linh linh hoả không gió tự cháy, chúng tiêu tán trong chớp mắt như tuyết đông gặp mùa xuân.
"...Quả nhiên là "Quạt âm dương bốn mùa" đã từng nổi danh thiên hạ." Hạc Ngâm tay cầm một cây sáo ngọc nhẹ nhàng nói, khiến cho Nạp Lan Thanh Từ ngượng ngùng xấu hổ cười.
"Tại hạ học nghệ không tinh, đến bây giờ mới chỉ có thể sử dụng được ‘Quạt thanh dương’" mùa Xuân và ‘quạt chu minh mùa hạ, vẫn chưa hiểu được cảnh giới "bốn mùa âm dương".”
Hạc Ngâm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói “Vậy đã là rất xuất sắc rồi. Nếu muốn luyện được bốn mùa âm dương thì phải hiểu được Khí của Âm Dương, được tứ linh của trời đất công nhận. Đây là công pháp thiên phẩm được truyền lại từ ngàn năm trước, phải tu cả tâm trí và túc tuệ, tự mình hiểu các quy tắc của vạn vật tự nhiên, nếu không thì chỉ có được hình thức chứ không có được thần ý. Chỉ riêng điều này, vị hôn phu của ngươi cũng đã không xứng với ngươi rồi.
Hạc Ngâm luôn trầm mặc ít lời lần đầu tiên nói một đoạn văn dài như vậy, lại còn thuộc như lòng bàn tay công pháp tổ truyền của tu chân thế gia, trong lòng Nạp Lan Thanh Từ có chút ngạc nhên, lại cũng không thể khiêm tốn quá mức, vì vậy nàng tự nhiên hào phóng đáp lại: “Ta và hắn cùng nhau lớn lên. Tuy hắn tâm cao khí ngạo, nhưng không phải là hạng người đại gian đại ác. Cùng lắm chỉ là đạo không giống nhau thôi. Lần này bị xấu mặt, hy vọng hắn có thể học được một bài học."
“Nói đến chuyện này." Bạch Khánh dán bùa chú lên con yêu quái cuối cùng, có chút nghi hoặc quay đầu lại, "Nạp Lan sư tỷ quen biết vị lúc trước phải không? Tại sao lại không lập đội với nàng?"