Tống Tòng Tâm nhớ rằng Nạp Lan Thanh Từ trong truyện quả thực có một "vị hôn phu" dây dưa với nàng không thôi. Chính vì không muốn tuân theo hôn ước của gia tộc, Nạp Lan Thanh Từ mới không chút do dự đến núi Cửu Thần bái nhập Vô Cực Đạo Môn. Vị hôn phu kia tên là “Tề Chiếu Thiên", xuất thân từ Tề gia, cũng là một trong những tu chân thế gia giống như Nạp Lan Thanh Từ. Vì hai người gần bằng tuổi nhau, lại vừa lúc môn đăng hộ đối, nên hai nhà luôn có ý định muốn kết thân. Thậm chí sau khi Nạp Lan Thanh Từ gia nhập Vô Cực Đạo môn, hai nhà vẫn hy vọng Tề Chiếu Thiên và Nạp Lan Thanh Từ có thể kết thành Đạo lữ để cả hai có thể hỗ trợ lẫn nhau trên con đường tu luyện.
Cũng là sau khi đến thế giới này, Tống Tòng Tâm mới biết được từ "đạo lữ" vốn chỉ có nghĩa là "Đôi bạn cùng nhau tu đạo", không phải là một cách gọi khác của "phu thê" như trong tiểu thuyết hay viết. Các cặp đạo lữ không nhất thiết phải là người yêu, họ có thể là đồng môn hoặc ruột thịt, nhưng nhất định phải là những người bạn tâm giao “cao sơn lưu thủy gặp tri âm” như Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ *.
Suy cho cùng, “đạo khác nhau, khó lòng hợp tác” không chỉ là một câu nói tàn nhẫn trong giới tu chân.
Thật không may, Nạp Lan Thanh Từ và Tề Chiếu Thiên lại đi theo những con đường khác nhau. Nếu chỉ là vì giá tộc mà kết hôn, Nạp Lan Thanh Từ vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng việc kết thành đạo lữ là điều tuyệt đối không thể được.
"Đủ rồi, đừng có gây sự ở đây." Tống Tòng Tâm còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên từ xa truyền đến một giọng nữ dịu dàng nhưng đầy tức giận, “Giống như một người trưởng thành đi, Tề Chiếu Thiên. Đây không phải là Tề gia mà có thể mặc ngươi gây sự."
Có thể thấy rằng nhà gái muốn một điều nhịn chín điều lành, nhưng thiếu gia vốn đã kiêu ngạo của Tề gia lập tức tức giận. Tống Tòng Tâm còn muốn mặc kệ đứng xem, lại nghe thấy một tiếng hét lớn: "Buông tay ra! Ngươi đang làm gì vậy?!"
Tống Tòng Tâm quay đầu lại, đám người đột nhiên xôn xao như nước sôi đổ vào dầu. Thì ra là vị Tề công tử đang tức giận đến mức đột nhiên đưa tay bóp lấy bả vai Nạp Lan Thanh Từ.
Thiếu nữ đứng bên cạnh Nạp Lan Thanh Từ hình như là bạn đi cùng nàng, thấy vậy thì lập tức tay chân luống cuống. Nàng đưa tay định cạy tay Tề Chiếu Thiên ra, nhưng vì không đủ sức nên không thể lay chuyển được. nữ tử váy hồng bị bóp chặt chặt vai lộ ra vẻ mặt đau đớn, những người xung quanh nhất thời xôn xao, nhưng họ lại do dự không lập tức tiến lên giúp đỡ.
Lúc này, đệ tử ngoại môn đứng gần đó chỉ cảm thấy một mùi thơm lạnh lẽo lướt qua mình, một bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng từ bên hông nữ nhân vươn ra, nắm chặt tay Tề Chiếu Thiên.
Một tiếng "tạch" nhẹ vang lên, Tề Chiếu Thiên đang tức giận chỉ cảm thấy một cơn đau nhói, không khỏi hét lên một tiếng, vô thức buông tay đang nắm chặt Nạp Lan Thanh Từ ra.
Mọi người chỉ thấy bàn tay sắt mà thiếu nữ kia dù thế nào cũng không thể tách ra, giờ đang được một bàn tay mảnh khảnh khác giữ chặt. Mặc cho Tề Chiếu Thiên liều mạng vùng vẫy, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, tay hắn vẫn bị buộc phải rời khỏi vai Nạp Lan Thanh Từ từng chút một.
Tất cả mọi người đều có thể thấy rõ, tay Tề Chiếu Thiên run rẩy không ngăn được, nhưng bàn tay đang nắm hắn lại vững như đá, không hề dao động.
Một nữ tử mặc đồ trắng đứng chắp tay sau lưng, trên lưng cõng một cây cổ cầm bằng gỗ đã cháy nửa đoạn, nửa rũ mi mắt, một tay nắm lấy cổ tay Tề Chiếu Thiên, lù lù bất động như dãy núi.
“Ngươi làm nàng đau.” Tuy nhiên, khi nữ nhân ngước mắt lên liếc nhìn Tề Chiếu Thiên, khí chất kiên định tiêu tán như mây khói, thay vào đó là một dòng ánh tuyết sắc bén như thanh thủy kiếm vừa ra khỏi hộp .
Giọng nói của nữ tử trầm thấp êm tai, nhưng lại giống như nước lạnh rơi xuống hồ, vừa vào tai đã khiến lòng người lạnh buốt.
Mãi cho đến khi nữ tử ngẩng đầu lên, mọi người mới nhận ra nàng có một khuôn mặt khiến người ta phải giật mình, nhưng lúc này mọi người đều cảm thấy khí chất phong tuyết nghiêm nghị lạnh lẽo của nàng còn xuất sắc hơn dung mạo.
(* chú thích: Du Bá Nha, Chung tử Kỳ là một đôi bạn tri kỉ được người đời ca ngợi thời Xuân Thu chiến quốc, Cao Sơn Lưu Thủy là một khúc đàn sinh thời Bá Nha hay tấu nhưng chỉ có Tử Kỳ hiểu được”)