Chương 17

Mặc dù bất ngờ gặp phải đạo hữu không quen biết khiến Tống Tòng Tâm có chút hoảng hốt, nhưng ba năm tu luyện của nàng rất có hiệu quả, nàng vẫn có thể duy trì dáng vẻ thanh lãnh cô tuyệt của mình. Dựa theo tình huống dự đoán trước đó, Tống Tòng Tâm cùng ba người nhìn nhau một lát, sau đó lạnh nhạt nhìn đi nơi khác, khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi, cả người tản ra khí tức người sống chớ gần.

Cổng núi bây giờ đã không còn an toàn nữa, có thể gặp người lạ từ bên ngoài bất cứ lúc nào. Dù còn sợ hãi nhưng Tống Tòng Tâm vẫn dũng cảm bước vào quảng trường đón lễ.

Tống Tòng Tâm cảm thấy mình vừa bước vào quảng trường, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn vào mình.

Tống Tòng Tâm đè nén hoảng sợ, vừa nghĩ xem tóc và quần áo có lộn xộn hay không, vừa thản nhiên đi đến một nơi hẻo lánh ít người. Trong ba năm qua, nàng đã hoàn toàn củng cố được cảnh giới Dung Hợp kỳ của mình, mặc dù không rõ ràng, nhưng với đôi tai và đôi mắt của tu sĩ Dung Hợp kỳ, nàng có thể nghe được tiếng nói nhỏ trong phạm vi trăm mét.

"Vị đạo hữu kia là ai? Là thiên tài của tông môn phụ thuộc hay gia tộc tu chân nào sao?" Có người không giấu được vẻ hưng phấn, thấp giọng hỏi những người xung quanh.

"Ta không biết, chưa bao giờ nhìn thấy. phong thái xuất chúng như vậy, nếu từng nhình thấy thì chắc chắn ta sẽ không thể nào không có ấn tượng được." Một số người không hiểu ra sao, sôi nổi suy đoán xuất thân của nàng.

"Chẳng lẽ là tán tu sao? Nhìn nàng cõng đàn, chẳng lẽ nàng ấy là âm tu sao?" Có người đề phòng, giọng điệu có vẻ không cam lòng, "Ta không thể nhìn thấu cảnh giới của nàng ấy, sợ rằng trong cuộc thi này lại có thêm một đối thủ đáng gờm..."

Trong số những ánh mắt xung quanh nàng, có rất nhiều ánh mắt cảnh giác và đề phòng, nhưng càng có nhiều ánh mắt ngạc nhiên và kinh diễm, cũng xem như là đã đạt được mục đích "ra mắt lần đầu" rồi nhỉ.

Để tránh có người đến bắt chuyện với mình, Tống Tòng Tâm ôm Tiêu Vĩ vào lòng, cụp mắt xuống, ra vẻ nhắm mắt trầm tư. Nàng đã luyện tập trước gương vô số lần, đã có thể khiến biểu cảm “cụp mắt trầm tư” có cảm giác như có một câu chuyện tuyệt đẹp. Đúng như dự đoán, khí chất lạnh lùng bắt nguồn từ việc sợ tiếp xúc với người khác khiến mọi người tránh lui ba thước, cho dù có người ngo ngoe rục rịch cũng không ai dám thực sự đến bắt chuyện với nàng.

Suy cho cùng, để có thể đứng ở đây, mọi người ít nhiều đều là người có địa vị nào đó trong phàm trần. Nếu mà không bắt chuyện được bị ngó lơ, chẳng phải là sẽ xấu mặt trước những đối thủ xung quanh hay sao?

Tống Tòng Tâm yên tâm, ngay lúc nàng đang cố gắng tạo dáng chuẩn bị bắt đầu nghi thức tuyển chọn, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát mắng cao vυ"t từ xa: "Nạp Lan Thanh Từ! Đừng có mà không biết điều!"

Có chuyện gì vậy ? Mọi người đều ngước nhìn về phía phát ra âm thanh, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ hoặc tò mò. Phải biết rằng ở đây, cho dù mọi người nói chuyện cũng cố gắng nhỏ giọng kiềm chế, bởi vì đây là Vô Cực Đạo Môn, nơi tu Đạo thanh tịnh, sao có thể lớn tiếng ồn ào?

Tuy nói như vậy, nhưng bản chất con người là thích xem náo nhiệt. Chẳng bao lâu, nơi xảy ra tranh chấp đã bị mọi người khoanh lại.

khi nghe thấy cái tên "Nạp Lan Thành Từ” Tống Tòng Tâm vô thức ngẩng đầu lên. Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì cái tên này là nhân vật mấu chốt có không ít xuất diễn trong sách.

Nạp Lan Thanh Từ, xuất thân từ Nạp Lan thế gia trong giới tu chân. Một danh môn quý tộc mà tổ tiên đã từng sinh ra tu sĩ hùng mạnh và truyền thừa công pháp có thể gọi là “tu chân thế gia”.

Ở vùng Cửu Châu này, bảy gia tộc Nạp Lan, Mộ Dung, Tức Mặc, Cơ, Khương, Trương và Tề là những gia tộc tu chân được truyền thừa lại cho đến nay và được thế nhân công nhận là tu chân thế gia. Trong đó, Mộ Dung gia, Cơ thị và Khương gia là hoàng tộc, Trương gia và Tề gia là thiên sư, Tức Mặc gia ẩn cư tị thế, Nạp Lan gia là danh môn vọng tộc ngàn năm. Mà người dẫn đường Linh Hi tiên tử gặp khi lần đầu tiên bước vào ngoại môn tên là "Nạp Lan Thanh Từ".

Trong truyện, Nạp Lan Thanh Từ là đệ tử nội môn thiên tài được phái đến để dạy dỗ các đệ tử ngoại môn, là đại đệ tử dưới quyền Hối Minh trưởng lão. Không giống như Tống Tòng Tâm - "Đại sư tỷ" khiến người ta chán ghét, Nạp Lan Thanh Từ là một "Đại sư tỷ" chân chính, vừa dịu dàng nhã nhặn, vừa mạnh mẽ mà lại ôn hoà. Là một tiền bối, nàng đã hướng dẫn Linh Hi tiên tử làm quen với thế giới tu luyện, trong diễn biến tiếp theo của tiểu thuyết, nàng cũng là một trong số ít những người đứng ra nói giúp cho Linh Hi tiên tử.

Là một nhân vật phụ thất bại mới đến giữa truyện đã bị thiên đao vạn quả, Tống Tòng Tâm đương nhiên sẽ muốn chiêm ngưỡng người thành công sống sót cho đến cuối chuyện này.

Kết quả là Tống Tòng Tân đã nghe được một vở kịch luân lý gia đình máu chó: “Gia tộc yêu cầu chúng ta trở thành đạo lữ cùng tiến cùng lùi, nhưng ngươi một lòng chỉ muốn đi cầu độc mộc.”