Chương 15

Hạc Ngâm chỉ cảm thấy bọn họ đã đi được một quãng đường rất dài, nhưng dù có đi bao xa thì cổng núi Vô cực đạo môn vẫn còn rất xa phía ở cuối chân trời.

Tuy nhiên, trong suốt quãng đường, dù là Hạc Ngâm thể lực kém hay Bạch Khánh tuổi còn rất nhỏ đều không oán giận một lời nào.

Mặt trời mọc rồi lặn, bình minh lại xuất hiện trên bầu trời tối tăm. Ngày thứ ba, khi Lương Tu đạp chân lên bãi cỏ, vẫn chưa thể hồi phục tinh thần lại.

Ba người ngẩng đầu, nhìn thấy tấm bảng "Vô Cực Đạo Môn" đã ở ngay trước mắt, trên hai tấm bia đá hai bên trái phải đều có khắc hai hàng chữ viết thiên cốt tù mỹ, phong như lan trúc.

"Bước vào cánh cổng vô cực, đi đến những vùng đất vô tận ."

"Ta tỏa sáng cùng nhật nguyệt, ta trường tồn cùng thiên địa*."

— Đây là nguồn gốc của cái tên "Vô Cực Đạo Môn".

Ba người lặng lẽ đứng ở cửa núi, khi nhìn thấy hai câu thơ này, cảm giác tê dại, mệt mỏi sau chuyến hành trình đều tan thành mây khói, họ chỉ cảm thấy rung động đến tận tâm can.

Đúng lúc này, ba người nghe thấy tiếng gió thổi ở rìa vách núi, mây khói bao phủ cửa núi tán đi, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên rõ ràng. Một bóng người ở phía xa thu hút sự chú ý của họ.

Đó là một nữ tử mặc y phục trắng, lưng đeo cầm.

Nàng đứng trên rìa một vách đá nghiêng nghiêng bên cạnh vực sâu vô cùng hiểm trở. Với đôi mắt sắc bén, Lương Tu nhìn thấy chỗ đứng nhỏ dưới chân nữ tử, nhìn thấy phía dưới là biển mây cuồn cuộn, gió giật như sấm, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Chỗ đứng hẹp như vậy, hơi không cẩn thận một chút là có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng dưới chân. Nếu tâm lý không đủ ổn định, chỉ sợ một cơn gió mạnh thổi qua thì người sẽ lăn xuống như quả hồng chín.

Nhưng nữ tử bạch y đứng ở đó, mặc cho cơn gió mạnh thổi bay ống tay áo rộng của mình, phát ra những tiếng phần phật, viền và cổ tay áo dường như có màu mực, toàn thân tiên khí phiêu dật như sắp mọc cánh thành tiên.

Trên lưng nàng đeo một cây đàn cổ cũ kỹ, cây đàn có đường nét nhẵn nhụi, nhưng phần đuôi lại cháy sém, thoạt nhìn trông giống như lông đuôi phượng hoàng bị lửa liếʍ.

Sống lưng thẳng tắp, dáng người gầy gò, gió từ trên cao thổi đến lạnh lẽo sắc bén, nữ tử lại hơi ngẩng đầu lên, giống như cây tuyết tùng đứng sừng sững trên đỉnh núi.

Dưới chân nàng là vực sâu vạn trượng, ngẩng đầu là gió tít trên cao, nhưng mà tư thế kiên định của nữ tử dường như tràn đầy cô dũng, không sợ hãi đối mặt với uy thế trực diện của thiên đạo, như thể nàng đã nhập vào cảnh giới lãng quên.

Nàng đứng đó, giống như những dòng chữ vàng khắc trên bia đá ở cổng núi, không nói một lời cũng tự thành ý cảnh.

Nàng ấy là ai? Có phải là đệ tử của Vô Đạo Môn không? Hạc Ngâm nhìn đến sửng sốt. Nàng thầm nghĩ, thì ra đây chính là đệ tử do tông môn lớn dạy ra, đứng trước vực sâu cũng không mảy may sợ hãi.

Đối với ba người vẫn luôn ngây thơ mờ mịt, tuy có lý tưởng nhưng không biết làm thế nào tiến về phía trước, cái nhìn kinh hồng thoáng qua này, giống như một bức tranh đẹp đẽ và tráng lệ về tiên môn số một Chính Đạo đang dần mở ra với nhân thế.

Người tu tiên, vốn nên phải ngạo nghễ như vậy khi đối mặt với gió bão và sương tuyết trên thế gian.