Chương 14

Phải biết rằng, để ngăn người khác đến quá gần mình, Tống Tòng Tâm đã quyết định đóng vai một tu sĩ lạnh lùng, ít nói và xa cách với người khác. Mặc dù tính cách của những người đứng đầu chính đạo rất đa dạng, từ xưa đến nay cũng có không ít người trường tụ thiện vũ, đối xử ôn hòa với người khác, nhưng Tống Tòng Tâm đã quyết định mài giũa bản thân bằng cách tham khảo hình tượng của Minh Trần thượng tiên. Thứ nhất, có thể giảm bớt sự bài xích của mọi người trong quá trình chuyển đổi trong tương lai, và thứ hai là hình tượng ít nói này có thể giúp nàng tránh được một số trường hợp xã giao vụn vặt vô bổ.

Nhưng thân là một kiếm tu cô lãnh vô tình , làm thế nào có thể bổ sung thêm “cảm giác có chuyện cũ” lên người mình đây? Cũng không thể cứ tóm được một người liền đuổi theo hắn nói: “Ta có chuyện cũ, ngươi có rượu không?” Nếu vậy sợ là sẽ bị người ta coi thành kẻ rối loạn tâm thần mất. vậy nên, cách tốt nhất là tạo ra một bầu không khí và nhiều “chi tiết” để người khác có thể tìm tòi khám phá, khiến cho mọi người tự nhiên sinh ra tò mò về nàng.

“Chuẩn bị xuất phát.” Tống Tòng Tâm nghiêm túc nhìn mình trong gương. Nàng biết rằng ngay khi bước ra khỏi cánh cửa này, nàng sẽ không còn là Tống Tòng Tâm nữa, mà là người đứng đầu chính đạo trong tương lai, người sẽ gánh trên lưng trách nhiệm bảo vệ thương sinh.

“Đi thôi!” Tống Tòng Tâm hít sâu một hơi, dũng cảm mở cửa, quyết đoán bước ra bước đầu tiên.

“Bang.” Cánh cửa đóng sầm lại.

"Ta không làm được, ta không làm được! Thiên ca, ta sợ quá." Người đứng đầu chính đạo tương lai đang chuẩn bị gánh vác trách nhiệm bảo vệ thương sinh đóng sầm cửa lại, quay người lại ôm lấy Thiên Thư, gãi tai gãi má như con sóc nhỏ run rẩy chuẩn bị lấy hạt ra khỏi túi má mua mạng sống của mình: “Có rất nhiều người, ta sợ quá. Lỡ như ta bị lộ tẩy thì làm sao bây giờ? Lỡ như ta nói sai thì sao? Thiên ca, Thiên ca, ngươi nói cái gì đi!”

Cảnh tượng này không biết đã diễn ra bao nhiêu lần trước mắt, Thiên Thư không thể nhịn được nữa, nhảy lên dùng trang sách của mình đập vào cái đầu nhỏ nhát chết.

...

Cuộc tranh tài ngoại môn ba năm một lần của Vô Cực Đạo Môn, tiên môn chính đạo số một, không chỉ quan trọng đối với các đệ tử của môn phái mà còn đối với những người tu luyện được các tông môn phụ thuộc đề cử.

Lương Tu là đệ tử nội môn của Đạo Chân tông, một môn phái trực thuộc của Vô Cực Đạo Môn, Đạo Chân tông tuy là thế lực nhỏ trong giới tu luyện nhưng cũng có danh tiếng và nền tảng nhất định, vậy nên mỗi ba năm đều có thể nhận được ba vị trí đề cử từ tông môn. Với tư cách là người xuất sắc trong Đạo Chân tông, Lương Tu may mắn chiếm được một vị trí trong ba vị trí được đề cử năm nay, cùng đến còn có sư muội Hạc Ngâm và sư đệ Bạch Khánh.

"Sư huynh, đây chính là Vô Cực Đạo Môn sao?" Lương Tu vội vàng đi trước, phía sau vẫn truyền đến âm thanh kinh ngạc cảm thán của sư đệ: "Quả nhiên là tiên môn đệ nhất chính đạo."

Đúng vậy, quả nhiên là tiên môn đệ nhất chính đạo. Lương Tu ngẩng đầu nhìn thang trời không thấy cuối và tiên sơn cao ngất trong mây, chỉ riêng “vấn tâm lộ” này thôi, cũng không biết khi nào mới có thể đi đến cuối cùng.

không sử dụng linh lực để leo núi một ngày, Lương Tu cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên có một cơn nhẹ gió thổi tới, làm tinh thần của hắn đột nhiên rung lên, đồng thời cũng khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ.

"Sư muội, đa tạ, nhưng muội vẫn nên tiết kiệm linh lực đi." Lương Tu nhìn về phía sư muội tay cầm pháp khí sáo, Hạc Ngâm là một y tu, tuy rằng trầm mặc ít lời nhưng lại có tấm lòng nhân hậu, không thích gϊếŧ chóc, "Đây là vấn tâm lộ của Vô cực đạo môn, chỉ có đi lên từng bước một, chứng minh sự kiên trì cùng quyết tâm cầu đạo của mình, mới có thể được chủ tông bước đầu chấp thuận.

Hạc Ngâm trầm mặc gật đầu, thu pháp khí lại. Nàng quay đầu lại nhìn những bậc thang phía sau, chỉ thấy chúng đều ẩn trong mây, mờ mịt đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

“Sư tỷ đừng quay đầu lại.” Bạch Khánh vừa rồi còn đang hô to gọi nhỏ cũng bước tới, dùng thân mình che chắn tầm nhìn của Hạc Ngâm, nghiêm túc nói: “Mặc dù chúng ta không nhìn thấy, nhưng có rất nhiều người đang leo lên thang. Luôn có một số người khi đang đi lại bị lạc đường, hoặc bởi vì tham luyến hồng trần mà dừng lại tại chỗ. Sư tỷ có chí hướng hành y tế thế, cứu độ thương sinh, không thể dừng lại ở đây được." "

“ ...Ta hiểu rồi." Hạc Ngâm cảm thấy hai vị đồng môn nói có lý, nên quay người lại, nhìn thang trời dưới chân rồi đi về phía trước từng bước một.

Rốt cuộc phải đi mất bao lâu? Họ đã đi được bao lâu rồi?

Hắn rõ ràng là một tu sĩ khai quang kỳ, sau khi trúc cơ xong sẽ có thể thoát khỏi phàm thai, từ đó về sau tuổi thọ lâu đài, không bao giờ khốn khổ vì đói khát. Nhưng bây giờ đi trên vấn tâm lộ này, ba người đều cảm thấy mỗi bước đi đều nặng như ngàn quân. Những giọt mồ hôi lăn dài trên má, dường như cơ thể cũng đã trở lại phàm tục, cả người lầy lội bẩn thỉu, không còn tươi tắn và tràn đầy năng lượng.