Chương 5: Đến bệnh viện

Edit: Mật

Beta: Thanh Thanh

*********

Hoắc Đình Chu âm thầm nghĩ, trên mặt lại khôi phục vẻ mặt vô cảm, nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, hắn không quan tâm đến Thu Lam đang ngồi ở bên kia.

Sau khi đến bệnh viện, Hoắc Đình Chu xuống xe trước, Thu Lan vội vàng theo sau.

Trong tay cậu còn cầm chén canh trên tay, bị tốc độ sải bước của Hoắc Đình Chu làm cho bước đi không vững, giống như một cô bé mới tập đi giày cao gót, mấy lần suýt đυ.ng phải người ta, cậu không dám bảo Hoắc Đình Chu đi chậm lại, chỉ có thể cắn răng cố hết sức mà xông về phía trước.

Phòng bệnh của Hoắc lão gia ở lầu ba của bệnh viện, ngoài cửa phòng bệnh có hai người đứng canh, khi thấy Hoắc Đình Chu đi tới, bọn họ đều gật đầu gọi một tiếng tư lệnh, đồng thời báo cáo sơ qua tình hình. Hoắc Đình Chu nghe hai người nói xong, quay đầu lại, Thu Lam không đi theo kịp, cũng không hề chờ đợi, một mình mở cửa đi vào phòng bệnh.

Các thê thϊếp ở bên giường Hoắc tiên sinh gào thét mấy ngày rồi, sau lại hết gào thét, trong viện khó chịu với nhau nên thay nhau kiếm cớ ra ngoài mua sắm uống trà, bỏ lại một thê thϊếp trong phòng, phòng trường hợp khi Hoắc lão gia tỉnh lại mà bên cạnh không có ai.

Hôm nay nghe nói Hoắc lão gia muốn gặp Ngũ phu nhân, đúng lúc bọn họ vui mừng được thanh nhàn, sáng sớm đã có mặt tỏ vẻ thăm hỏi xong từng người cũng rời đi, chỉ còn lại hai gã bảo hộ vẫn ở đây để quan tâm đến Hoắc lão gia.

“Tư lệnh.” Bảo hộ lớn tuổi ở trước Hoắc Đình Chu, khom người cung kính nói: “Lão gia vừa mới uống thuốc đã ngủ say, nửa tiếng nữa mới có thể tỉnh lại.”

Hoắc Đình Chu ra hiệu đã biết, để hai người ra ngoài trước, đi đến chiếc ghế bên cạnh giường ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Hoắc lão sư đang nhắm mắt hôn mê.

Năm đó mẹ qua đời trước cũng nằm trên giường bệnh như vậy.

Chẳng qua là sắc mặt so với cha hắn lại kém hơn rất nhiều, biểu cảm thường xuyên nhăn nhó vì bị đau, khi phát bệnh, ba bốn người bảo hộ cùng nhau đè chặt tay chân, tiêm vào những mũi thuốc trong suốt kia, mới có thể từ từ mà chìm vào giấc ngủ say.

Lúc đó cha hắn đang làm gì?

Ôm người thϊếp mới, tổ chức một bữa tiệc lớn trong phủ, chẳng phân biệt ngày đêm mà tìm kiếm sung sướиɠ.

……A.

Hiện giờ bị bệnh là lợi cho ông, người ra đi nhẹ nhàng thanh thản quá.

Hoắc Đình Chu trong lòng cười lạnh một tiếng, nghe thấy ngoài cửa vang lên rõ ràng tiếng bước chân vội vàng, trong lòng có chút suy nghĩ không đúng lúc.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thu Lam cúi đầu đi vào, làm như không nhìn thấy Hoắc Đình Chu trong phòng, cậu đi đến bên kia giường, đặt chén canh lên bàn nhỏ, mở nắp và rót cẩn thận vào bát để tản nhiệt.

Hoa loa kèn trong chiếc bình ở đầu giường đã được thay mới, bên dưới là một đĩa hoa quả đã rửa sạch, có rất nhiều loại, chắc là từ trong giỏ hoa quả của bảo hộ gửi tới.

Thu Lam ngồi xuống bên cạnh, cầm một quả táo và một con dao nhỏ để gọt vỏ, cảm thấy người đối diện đang nhìn mình, l*иg ngực nhảy có chút nhanh, sợ hắn sẽ làm gì đó trước mặt Hoắc lão gia.

May mắn thay, Hoắc Đình Chu đã không.

Chỉ là không chút để ý mà nhìn, giống như xem một chú hề đóng kịch.

Thu Lam đã cố gắng hết sức để giả vờ không quan tâm, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu, sau khi gọt quả táo, cậu nhớ rằng ông Hoắc vẫn chưa tỉnh, và cũng không biết nên cho ai ăn quả táo.

Trước khi tới đây cậu đã ăn cơm rồi, hiện tại cũng không thấy đói bụng, người đối diện... Cậu không dám hỏi, vội nhìn một vòng, nửa xoay người, cắt táo bỏ vào một cái đĩa nhỏ trên bàn ăn, định đợi cho Hoắc lão gia tỉnh lại mới cho ông ăn.

Cắt xong Thu Lam vào phòng tắm để rửa tay, nhưng khi cậu đi ra, nhìn thấy Hoắc Đình Chu đang dùng tăm ăn đĩa táo để trên bàn, tức khắc mở to mắt và kinh ngạc nói: "Anh ... "

“Sao,” Hoắc Đình Chu liếc cậu một cái, “Cắt rồi không được ăn à?”

Thu Lam thì thầm nói không phải.

Hoắc Đình Chu mặc kệ cậu, bình tĩnh tiếp tục ăn.

Thu Lam mím môi, nuốt xuống câu cuối cùng "Là tôi gọt cho lão gia", cầm lấy một quả táo và lại gọt vỏ.

Hoắc Đình Chu đã quen với việc trong quân đội, hắn ăn rất nhanh, chờ Thu Lam cắt xong trái thứ hai, chiếc đĩa đã trống không, những chiếc tăm đã qua sử dụng được đặt ở một bên đĩa, như thể đợi chút nữa sẽ ăn tiếp.

“Anh… Chưa ăn cơm sao?” Thu Lam có chút do dự mà mở miệng: “Nếu không về trước ăn cơm đi, tôi hỏi qua bảo hộ nói, lão gia vừa mới uống thuốc ngủ, không tỉnh lại sớm đâu."

Cậu vốn định là quan tâm, nhưng cũng có chút hi vọng Hoắc Đình Chu có thể tạm thời rời đi, để cậu một mình có thể chạy trốn.

Nhưng Hoắc Đình Chu lại nghe ra ý khác, đột nhiên đứng dậy nhéo bóp cằm Thu Lam, lạnh lùng nhìn cậu nói: "Không sợ tôi, cậu cho rằng tôi cản đường cậu sao?"

Thu Lam vội vàng lắc đầu: "Không có ... Tôi không có ý đó."

Hoắc Đình Chu dời tầm mắt xuống, rơi vào hai bờ môi đỏ mọng run rẩy kia, thanh âm rất thấp: "Cậu cho rằng ở trước mặt ông ta, thật sự không dám làm gì cậu sao?"

"Không...không phải.”

_____________________________