Chương 4: Uy hϊếp

Edit: Mật

Beta: Thanh Thanh

------------------------------------

"Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc—"

Tiếng gõ cửa liên tiếp khiến Thu Lam hoàn hồn, cậu đột nhiên vươn tay nắm lấy thành bồn tắm, giãy giụa muốn ra khỏi nước ngay khi sắp ngạt thở, không khí mới mẻ tràn vào l*иg ngực khiến cậu bị sặc, ho khan dữ dội.

Người ngoài cửa vẫn còn ê a, Thu Lam đã nhận ra đó là giọng nói của Thúy Bình, sau khi hít một hơi, cậu nói không sao, và bảo cô đợi bên ngoài một lúc, rồi tự mình đi ra ngay.

Quần áo để thay đã được xếp gọn gàng bên bồn rửa, Thu Lam đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, kéo khăn tắm lau khô nước trên người, mặc áo khoác dài vào rồi đi ra mở cửa, vừa lau tóc vừa hỏi Thúy Bình có chuyện gì?

Thúy Bình thấy cậu không sao thì thở phào nhẹ nhõm, cũng không vội trả lời, đầu tiên cô đến ngăn tủ trong góc tìm máy sấy tóc, kéo Thu Lam ngồi xuống bên giường, giúp cậu sấy khô tóc rồi mới bắt đầu ra hiệu: Mới vừa rồi bệnh viện phái người tới mời cậu, nói là lão gia muốn gặp cậu, hiện tại để cậu tới đó một chuyến.

“Sao không nói sớm?” Thu Lam nhíu mày, sợ lãng phí thời gian, nên cũng không nhìn ra phía sau thấy Thúy Bình đang khoa tay múa chân cái gì, cúi đầu cởϊ áσ khoác dài ra, “Tìm cho tôi một bộ quần áo ra ngoài."

Hoắc lão gia muốn cậu trưng diện quần áo phụ nữ, đặc biệt nhờ thợ may cho cậu rất nhiều kiểu sườn xám khác nhau, chất liệu và tay nghề đều xuất sắc, quần áo treo cả tủ. Bởi vì đi bệnh viện thăm bệnh, Thúy Bình đã lấy một bộ quần áo màu trơn giúp Thu Lam thay,và choàng bên ngoài là một chiếc khăn choàng trắng dài tay, có khóa buộc chặt, vừa đủ che đi bộ ngực phẳng lì của cậu, người ngoài nhìn không ra cậu là nam hay nữ.

Trước khi ra ngoài, quản gia đưa một chén canh, nói lão gia mỗi ngày đều phải uống, kêu Ngũ phu nhân mang đến bệnh viện. Thu Lam gật đầu và nhận lấy, đi một đôi giày da đế thấp bước về phía chiếc xe hơi đậu ngoài sân.

Lúc trước, cậu thường mặc quần bó khi hát kinh kịch, còn giày cao gót đều bị kẹt ở giữa đế nên giữ thăng bằng không khó, nhưng đổi sang giày có gót ở gót thì hơi khó, sắp đến xe đã bất cẩn vấp ngã và suýt làm đổ hết bát canh trên tay.

“Cẩn thận.” Người trong xe đỡ cậu, thuận thế kéo cậu ngồi vào ghế sau xe, “Cậu không sao chứ?”

Một giọng nói âm trầm, khi nói chuyện còn có một chút kiêu ngạo cùng lãnh đạm của cấp trên, điều này không giống với những gì cậu đã nghe ngày hôm đó.

Thu Lam lập tức nhận ra, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy người trước mắt giống hệt như trong trí nhớ, ngay lập tức cả người bị cứng đờ, lưng cậu áp chặt vào cửa xe, như thể chuẩn bị để bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Hoắc Đình Chu không cho cậu cơ hội này, quay người lại ra lệnh cho tài xế lái xe đi, khi xe chạy trên đường, hắn mới thu bàn tay đang nắm lấy khuỷu tay của cậu lại, kéo kéo găng tay màu trắng ra cho hết nhăn nhúm.

Thu Lam không nhúc nhích, cậu vẫn cảnh giác nhìn hắn, hơi thở hơi dồn dập.

Hôm nay cậu vội vàng ra ngoài, còn chưa kịp trang điểm, sắc mặt gầy yếu tái nhợt, so với những tấm áp phích và ảnh đăng trên báo thì còn sạch sẽ hơn nhiều. Nhưng không trắng bệch như hôm trước lúc Hoắc Đình Châu ôm cậu ra khỏi hầm, có lẽ là do thân thể cậu đã hồi phục được một chút, nhưng hai cánh môi run rẩy kia vẫn đỏ mọng ẩm ướt, khiến người ta muốn hôn.

“Mẹ nhỏ, đưa canh cho tôi.” Mặt Hoắc Đình Chu không chút thay đổi đưa tay ra, nhưng lại có chút hứng thú nhìn Thu Lam, “Còn run sẽ tràn ra đấy.”

Thu Lam cắn môi không nói lời nào, một lúc sau mới hoàn hồn và đưa chén canh ấm cho Hoắc Đình Chu.

Đương nhiên, Hoắc Đình Chu đương nhiên không có khả năng giúp cậu cầm theo mọi lúc, vì vậy hắn đã đưa chén canh cho người phụ tá cầm, cẩn thận giữ lấy, nhận thấy rằng hai người dường như có điều gì đó để nói, anh ta nâng ván cửa giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau lên, để không nghe thấy những điều không nên nghe.

Thu Lam lại trở nên căng thẳng vì tấm ván cửa này, hai tay đặt trên đầu gối có chút lạnh, cậu vô thức nắm chặt lớp vải bên dưới.

“Cậu sợ tôi sao?” Hoắc Đình Chu liếc nhìn nếp nhăn trên váy mà cậu túm lại, sau đó lặng lẽ quay mặt đi, thản nhiên nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, là tôi đã cứu cậu ra khỏi hầm, đúng không.”

Thu Lam không biết nên trả lời như thế nào, cũng không muốn nghĩ về sự cố đáng xấu hổ đó, cậu chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày đang sát vào nhau, một lúc lâu sau cậu mới thẳng thừng thốt ra hai tiếng: "Cảm ơn."

Nhưng, đây không phải là những lời mà Hoắc Đình Chu muốn nghe.

“Đợi chút nữa đến bệnh viện, làm trò trước mặt cha tôi, cậu cũng muốn hòa thuận với tôi sao?” Hắn ân cần nhắc nhở, “Đừng quên chúng ta có quan hệ gì… Trừ phi cậu muốn ông ấy biết chuyện đã xảy ra ở trong hầm. "

Thu Lam hít một hơi thật sâu, và nói không với giọng run run.

Cậu có thể không quan tâm đến danh tiếng vốn đã bị hủy hoại của mình, nhưng cậu sợ rằng sau này Hoắc lão gia sẽ biết chuyện này, về sau sẽ dùng nhiều thủ đoạn tục tĩu hơn để trừng phạt cậu.

“Vậy nghe lời một chút.” Hoắc Đình Chu nói: “Ngồi lại đi.”

Thu Lam không dám trái lời, hai tay đặt trên đệm ghế đi về phía Hoắc Đình Chu, cách hắn nửa người thì dừng lại, Hoắc Đình Chu không cố ý quay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ, hắn thoáng thấy chiếc vòng bạc có chuông ở mắt cá chân trái của Thu Lam ,thì có chút chán ghét mà nhíu mày.

Khi hắn còn nhỏ, cha hắn thường xuyên mang những nam kỹ trong hoa lâu về nhà chọc ghẹo, những phụ kiện rẻ tiền như vậy đeo vào mắt cá chân có thể dễ dàng gợi lại những hình ảnh mà hắn đã lén nhìn thấy qua khe cửa phòng ngủ.

Lần sau sẽ cởi nó ra và ném đi.

Hoắc Đình Chu âm thầm nghĩ, trên mặt lại khôi phục vẻ mặt vô cảm, nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, hắn không quan tâm đến Thu Lam đang ngồi ở bên kia.

--------------------------------------------------