Chương 27: Kêu tên người thương/ Ngại ngần khi bị phát hiện ngủ chung phòng với con riêng của chồng

Thu Lam buồn ngủ không nói nên lời, lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, Hoắc Đình Chu không chịu buông cậu ra, hôn cậu đến mức không ngủ được, cuối cùng mới ngập ngừng nói ra sự thật.

“Tôi không nghĩ anh lại gọi tôi bằng hai tiếng đó.” Thu Lam vùi mình vào trong ngực hắn, trầm giọng nói: “Lão gia đã chết, tôi không còn là vợ lẽ thứ năm nữa. Từ giờ trở đi... Anh có thể gọi tên tôi được không?"

Hoắc Đình Chu không chút do dự đồng ý, vốn dĩ xưng hồ này chỉ là tình thú thôi, Thu Lam so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, làm sao có thể khiến hắn coi cậu là mẹ hay người lớn được.

“Vậy cậu gọi tôi là gì?”

"...Hoắc Đình Chu."

“Mẹ nhỏ kêu con trai có thể gọi cả tên lẫn họ ra sao.”

Thu Lam mím môi, dùng đầu ngón tay lén vẽ một vòng tròn trên ngực Hoắc Đình Chu, nhỏ giọng nói: "Vậy... gọi là Đình Chu?"

Giọng nói của cậu dịu dàng mềm mại, mang theo một chút ngọt ngào sau khi được yêu, khiến trái tim Hoắc Đình Chu có chút ngứa ngáy, cười lên một tiếng, lại nhịn không được cúi đầu hôn cậu, nói về sau liền gọi như vậy.

Thu Lam nói được.

Hơi thở dịu lại bên ngoài, nhưng trong lòng lại không tiếng động mà hét lên vui sướиɠ.

Đình Chu, Đình Chu, Đình Chu.

Tôi sẽ gọi anh như vậy.

Nhưng anh có thể thích tôi một chút không?

Hôm sau tỉnh lại, xung quanh không có ai, Thu Lam ngơ ngác nhìn trần nhà, một lúc sau, cậu mới nhận ra đêm qua hình như cậu đã trực tiếp ngủ trong phòng Hoắc Đình Chu, cậu đột nhiên ngồi dậy, xuống khỏi giường, định trước khi có người khác biết sẽ lẻn về phòng nằm.

Không ngờ vừa mở cửa đã đυ.ng phải Thúy Bình đang canh giữ bên ngoài, trên mặt cô không hề lộ ra một chút kinh ngạc nào, trong lòng ngực còn đang ôm bộ quần áo để cậu thay, hiển nhiên là có người phân phó cô qua hầu hạ khi cậu rời giường.

Thu Lam cắn môi dưới, nghiêng người để người vào. Nhìn thấy kiểu dáng của bộ quần áo vẫn là một trong những bộ cậu đã thử ở cửa hàng quần áo ngày hôm qua, không ngờ nhanh như vậy đã giặt sạch và có thể mặc. Cậu vừa ngạc nhiên vừa bối rối, không khỏi cảm thấy ngọt ngào, Thúy Bình trêu ghẹo cười nhìn hồi lâu, tai cậu đỏ bừng xấu hổ nên trốn vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Cũng may lúc này có chút hơi gấp, Thu Lam thay quần áo xong, quên mất xấu hổ, vội vàng xuống lầu ăn sáng. Quản gia đang đợi gần đó để đưa cháo và bánh bao nóng hổi cho cậu, trong khi Thúy Bình thì chạy tới chạy lui, bận rộn thu dọn đồ đạc để cậu đi ra ngoài.

Gia tộc Hoắc tuy nhiều đời phục vụ trong quân đội, tổ tiên từ xưa đã tích lũy được rất nhiều tài sản, hiện nay phần lớn đều do con cháu quản lý, ngày càng phát triển không ngừng bởi vậy nên nguồn tài lực vẫn luôn được duy trì là một trong số mười gia tộc đứng đầu ở Yến Kinh. Hoắc lão gia khi còn sống là một người đàn ông phong lưu, nhưng ông không phung phí về ăn mặc, ngoài chi phí sinh hoạt hàng ngày của vài thê thϊếp trong nhà, thứ đắt nhất ông từng mua là chiếc xe hơi màu đỏ Ford sedan đậu trong chỗ đổ xe.