Chương 25

Tinh thần của ông vẫn tốt, đi xuống cầu thang không cần nạng chống đỡ vẫn đi thực vững vàng, khi hai người đứng dậy thì ông đã đứng trước ghế sô pha, ngồi xuống xong thì quản gia đi tới rót cho ông một tách trà, ông giơ tay đè xuống, ra hiệu hai người ngồi xuống nói chuyện.

Nội dung cụ thể đúng như Hoắc Đình Chu dự đoán, đầu tiên ông ấy hỏi Thu Lam vài câu hỏi, về việc cậu bắt đầu học hát kinh kịch khi nào, học với ai, lên sân khấu bao nhiêu lần và hát những vở kịch nào, v.v., sau đó ông tùy ý điểm vài khúc trước mặt Hoắc Đình Chu, để Thu Lam xướng vài câu cho ông ấy nghe.

Lúc đầu, Thu Lam có chút luống cuống, vì không có mở giọng trước nên trạng thái không tốt, hát xong trong lòng rất căng thẳng, càng không dám nhìn biểu tình trên mặt Dương tiên sinh. Sau lại hát đến câu thứ tư, cậu mới thả lỏng được một chút, lấy lại cảm giác hát trên sân khấu như trước, tình cờ phần này và phần sau đều là tiết mục đơn ca nên cậu tiếp tục hát thẳng cho đến khi Dương tiên sinh vỗ tay cắt ngang mới đột ngột dừng lại, cảm thấy thụ sủng ngược kinh không biết nên phản ứng như thế nào cho tốt.

"Xướng không tồi, có thể đào tạo." Dương Thu Duyên mỉm cười và nói với giọng điệu thoải mái: "Ngày mai hãy đến lớp."

Dương tiên sinh đã lui về sau hậu trường nhiều năm, ngoài việc hướng dẫn đoàn kịch diễn tập hay cổ vũ cho những người bạn cũ, Dương tiên sinh rất ít khi ra ngoài và hiếm khi giao lưu với người ngoài mà ông không quen biết, hiện giờ nói ra những điều này, đại khái là có ý muốn đem Thu Lam nhận làm học trò.

Thu Lam chân thành cảm ơn Dương tiên sinh, tròng lòng sáng tỏ, biết Dương tiên sinh sẽ đồng ý dạy cậu, một mặt vì cậu có tố chất, mặt khác ... chủ yếu vẫn là nể mặt mũi của Hoắc Đình Chu.

Cho nên đêm đó sau khi trở về, Thu Lam đặc biệt chủ động, tắm rửa xong, mặc sườn xám đi ra ngoài, leo lên giường chui vào trong chăn, cởi thắt lưng và quần quân đội của Hoắc Đình Chu rồi cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài của hắn, đem vật đó ra liếʍ mυ"ŧ lên xuống, thỉnh thoảng lại cầm đầu mυ"ŧ nhẹ, phát ra âm thanh giống như tiếng mèo con bú sữa.

Hoắc Đình Chu đang dựa vào đầu giường đọc điện báo, nhưng rốt cuộc lại vì Thu Lam làm mất tập trung vào hai trang còn lại mà thả điện báo xuống, mở chăn ra, đối mặt với khuôn mặt vẫn đỏ bừng do mới được rửa qua với nước ấm.

Hắn không rõ người này vì cái gì lại có thể ngậm lấy phần thân dưới của hắn bằng đôi môi đỏ mọng và không ngừng phun ra nuốt vào, vừa làm những việc phóng đãng hạ lưu nhất, vừa nhìn hắn bằng đôi mắt trong sáng như vậy, giống như một tín đồ sùng đạo nhất, cùng cẩn thận lại nỗ lực mà lấy lòng, xem hắn như thần linh mà thờ phụng.

Nhưng Hoắc Đình Chu cũng không phải người cao thượng như vậy, hắn chỉ là một người đàn ông bình thường, có ham muốn thể xác nên rất nhanh đã bị Thu Lam liếʍ đến nổi phản ứng, túm lấy tóc của cậu, kéo người cậu ôm vào trong ngực, hôn lên hai bờ môi ẩm ướt và nếm được vị ngọt bạc hà xen lẫn vị tanh nhàn nhạt.

"...Ừm, thực xin lỗi." Thu Lam bị hôn mạnh mẽ đến không nói nên lời, cậu nghĩ cậu làm chưa đủ tốt, vừa thở hổn hển vừa xin lỗi Hoắc Đình Chu: "Tôi làm anh bị đau à? "

“Không có” Hoắc Đình Chu cười nhẹ, áp lòng bàn tay nóng hổi lên sau gáy Thu Lam, xoa dịu vài cái rồi từ từ vuốt ve lưng cậu: “Cậu quên mất lần trước làm xong cái này giọng nói liền khàn đi à. Ngày mai còn phải đi học, đúng không?”