Chương 23

"Một bậc thầy Kinh kịch." Hoắc Đình Chu vốn muốn làm cậu ngạc nhiên, nhưng lại bị hiểu lầm như thế này, nên hắn không muốn úp úp mở mở nữa, "——Dương Thu Duyên. Biết là ai không?"

Một trong tứ đại kịch nhân nổi tiếng nhất ở Yến Kinh và là người đầu tiên đi tiên phong trong nghệ thuật nam biểu diễn trong Kinh kịch.

Bất luận là người hát kịch hay người hâm mộ sân khấu thì không có ai là chưa từng nghe đến tên tuổi của Dương Thu Duyên.

"Thật sự... thật sự có thể nhìn thấy ông ấy sao?" Thu Lam trợn mắt không thể tin được: "Nghe nói Dương tiên sinh quanh năm không cho du khách nào vào thăm. Vậy anh đến thăm ông ấy bằng cách nào?"

"Mẹ tôi và lão nhân gia này là người quen cũ, mấy ngày nay tôi cũng đã đến thăm ông ấy rất nhiều lần, giải quyết một số phiền toái cho ông ấy, lại thuận miệng nhắc đến cậu, nên ông ấy mới đề nghị tôi đưa cậu qua gặp ông ấy."

"Nhưng tôi cái gì cũng chưa chuẩn bị. Gần đây bởi vì... à, cũng sợ luyện tập chưa đủ." Thu Lam nuốt nước miếng, cảm thấy có chút lo lắng: "Có thể sẽ khiến Dương tiên sinh cảm thấy tôi không có thành ý.”

"Không sao đâu, đừng hoảng." Hoắc Đình Chu xoa xoa gáy cậu như đang xoa mèo: "Tôi đã chuẩn bị lễ rồi, lúc đó ông ấy hỏi cái gì thì trả lời cái đó. Chủ yếu là xem kỹ năng ca hát của cậu như thế nào thôi. Nếu cuối cùng không chịu thu nhận cậu, cũng phải vì nể mặt tôi mà chỉ điểm cho cậu một chút.”

"...Được." Thu Lam gật đầu, một lúc sau lại ngâm nga, như muốn tự cổ vũ bản thân: "Tôi nhất định sẽ thể hiện tốt và sẽ không làm anh thất vọng."

"Được." Hoắc Đình Chu vỗ vỗ vai Thu Lam, nếu không phải nhịn xuống ý định muốn tiến sát vào thân cậu cắn một ngụm, cảm giác lúc này giống như chính mình là người cha già đưa con lên thành phố đi thi: “Sắp xuống xe rồi, phía trước là nhà của Dương tiên sinh”

Dương Thu Duyên sống đã gần nửa thế kỷ, ông đã hát trên sân khấu hơn 20 năm từ năm 15 tuổi cho đến khi rút lui khỏi hậu trường vì bệnh tật ở tuổi 39. Ông là một bậc thầy quan trọng của giới kinh kịch thành phố, ai gặp ông đều kính cẩn gọi ông một tiếng “Dương tiên sinh”

Thu Lam bước chân vào làng giải trí từ khi còn trẻ nhưng cũng tính là muộn, và mặc dù cậu chưa từng nhìn thấy phong cách ca hát của Dương tiên sinh trên sân khấu nhưng cậu thường nghe các bậc thầy sân khấu và đồng nghiệp tiền bối nhắc đến ông, trên mặt đều có biểu cảm kính nể hoặc cực kì hâm mộ. Thậm chí có người còn nói, chỉ cần nhận được chỉ điểm từ Dương tiên sinh, chắc chắn sẽ hiệu quả hơn việc tự mình khổ luyện mười năm.

...Ai có thể ngờ được hắn một ngày thế nhưng thật sự có thể gặp gỡ Dương tiên sinh?

Thu Lam lo lắng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, thậm chí tay chân bước đi một cách vô thức, sắp đến trước cửa còn lôi kéo nắm chặt vạt áo quân phục của Hoắc Đình Chu không buông ra. Giống như học sinh làm sai chuyện, bị bố mẹ đưa đến gặp thầy, chọc cho Hoắc Đình Chu vui vẻ, nắm lấy tay cậu mà nhéo nhéo, cười hù dọa nói: “Nếu cậu sợ như vậy không bằng không gặp, tôi sợ cậu gặp liền ngất xỉu đi.

"Không!" Thu Lam lập tức rút tay cậu lại, giọng rất nhỏ nhưng ngữ khí lại kiên định nói: "Muốn gặp, tôi không có khẩn trương, anh nói mang tôi đi gặp Dương tiên sinh mà, anh không được đổi ý."