Chương 19: Tức giận phát run

Tạ Ninh tới gần gõ lên cửa sổ xe, khi Vệ Uyển đi xuống, anh còn nhìn chằm chằm vào cô rồi gật đầu.

Khi thăm hỏi, Vệ Uyển phát huy đầy đủ ưu thế của phái nữ, không thể quá thân thiện nhưng nhất định phải quan tâm chân thanh.

Tất nhiên, người làm chủ cục diện vẫn là Tạ Ninh.

Nơi cuối cùng chính là ký túc xá của một giáo viên đại học, Tạ Ninh một mình đi lên ngồi một tiếng.

Đại Chiêu rảnh rỗi không có việc gì làm nên tiết lộ với Vệ Uyển, đây chính là nhà của bố mẹ Tạ Ninh.

“Lãnh đạo cũng là một người đáng thương.” Đại Chiêu thấp giọng, nói chuyện nhỏ như mèo kêu: “Người ngồi trên vị trí này không có người nào hỏi han ân cần với anh ấy cả.”

Trái tim Vệ Uyển không thể ức chế mà nhảy lên thình thịch: “Sao lại như vậy được?”

Đại Chiêu vừa mới mở miệng, Tạ Ninh đã bước ra ngoài hành lang, bọn họ không tiếp tục tám chuyện nữa.

Trên đường về, có thể thấy bằng mắt thường rằng người đàn ông ngồi sau không có tâm trạng tốt, không khí trong xe buồn chán không chịu được.

Vệ Uyển cầm lấy áo khoác của Tạ Ninh đưa tới cho anh.

Cửa phòng vừa mở ra, Tạ Ninh đang nghe điện thoại. Anh cho Vệ Uyển một ánh mắt, Vệ Uyển nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

“Chỉ hai anh em chúng ta ôn chuyện thôi? Tất nhiên là không thành vấn đề gì rồi, được, lát nữa gặp.”

Tạ Ninh treo điện thoại, thân hình thon dài đi đi lại lại trong phòng, ánh mắt anh có chút tăm tối.

Mãi đến mười lăm phút sau, anh mới nói với Vệ Uyển: “Tối nay cô có việc gì không?”

Vệ Uyển lắc đầu.

“Tham gia cùng tôi một bữa tiệc đi. Có thể uống rượu không?”

“Có thể uống một hai ly.”

“Được, cô đi tới khách sạn XX đặt bàn trước đi, tôi ở trên xe chờ cô.”

Thông qua hơi thở không giống với thông thường của người đàn ông, Vệ Uyển có thể cảm giác được đây nhất định không phải là một buổi tối bình thường.

Phòng riêng còn trống ở khách sạn XX không nhiều lắm.

Vệ Uyển tới sảnh nói chuyện mãi với người tiếp tân mới vất vả đặt được một phòng riêng sang quý.

Tạ Ninh ở bên ngoài gọi điện thoại, lúc tiến vào anh mang theo một thân đầy khí lạnh.

Thấy nước trà, rượu, trái cây đều đã chuẩn bị tốt, anh đang định gọi điện thoại cho người ta, lúc này, đột nhiên giám đốc của khách sạn tới hỏi liệu hai người họ có thể đổi một phòng khác không.

Việc này không khác gì là đang vả mặt Tạ Ninh.

Một ngọn lửa bùng lên trong ngực Vệ Uyển, cô lạnh mặt nói: “Lãnh đạo lớn cái gì chứ? Lãnh đạo lớn cũng cần phải tôn trọng nguyên tắc trong thị trường, cũng cần phải có thứ tự trước sau.”

Từ sau giám đốc có một người đàn ông mang đồ tây giày da bước vào, dùng ánh mắt kiêu ngạo đầy khinh miệt nhìn bọn họ một cái: “Tổng giám đốc của tôi muốn mời trưởng phòng XX của phòng Tài chính tỉnh từ thủ đô ăn một bữa cơm Tất niên. Sao? Làm không được à?”

P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha

Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha