Chương 10

"Quý tổng, chim của anh dậy sớm hơn anh nữa."

"Nó đã ngóc đầu cách đây một tiếng rồi."

"Anh còn giả vờ ngủ? Có tin tôi bóp nghẹn con chim này không?"

"Đừng!!!"

Người đàn ông vốn muốn giả vờ ngủ thêm chút nữa cuối cùng bị dọa cho tỉnh. Anh ngước mắt nhìn sang người bên cạnh, trông thấy Tiết Yên đang chống tay lên cằm mỉm cười với mình, trái tim vô thức đập nhanh.

Quý tổng bỗng nhớ đến chuyện kí©h thí©ɧ đem qua, mặt tức khắc đỏ lên.

Dáng vẻ đáng yêu này của anh khiến cho Tiết Yên phì cười, cô chọc ngón tay lên ngực anh, rồi bảo:

"Dậy đi, anh phải đến công ty."

"Không muốn đi làm à?"

Quý tổng bị nhắc nhở nhưng vẫn nằm yên bất động, thậm chí còn có xu hướng giả chết, lười làm biếng ăn, không hề có ý định đi kiếm tiền.

"Quý tổng?"

"Anh giả vờ giả vịt cũng giỏi thật đấy."

"Nhanh đi đi, trễ rồi."

Lúc này, Quý tổng quay phắt sang nhìn Tiết Yên, thậm chí còn lật người lại, đem Tiết Yên đè xuống giường.

Hai người đêm qua sau khi triền miên đã tắm rửa sạch sẽ nhưng vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ngủ, lúc này da thịt tiếp xúc, trên người cũng cảm thấy khó chịu, cơ thể nảy sinh không ít phản ứng kỳ lạ.

Mà Quý tổng cưỡng ép Tiết Yên dưới thân lại âm trầm híp mắt.

Anh gằn giọng:

"Ngủ được với tôi rồi liền đuổi tôi đi à?"

"Tiết Yên, em là tra nữ đúng không?"

"Đều là người lớn cả... chẳng lẽ một người đàn ông như anh lại muốn tôi chịu trách nhiệm à?"

"Quý tổng, anh ngây thơ thật, hay giả ngây thơ vậy?"

"Đêm qua là anh tự dâng tới cửa, tôi nể mặt lắm mới ngủ với anh thôi."

"Tiết Yên!"

"Ha... đừng giận... Quý tổng, anh xem... bằng không cho anh "chơi" lại, xem như huề vốn, được không?"

Tiết Yên mang theo ánh mắt cợt nhã nhìn Quý tổng, giọng điệu không có chút thành ý nào, ngược lại còn khiến cho Quý tổng tức giận thêm.

Những lời cô nói chẳng khác gì đang xát muối vào trái tim anh cả.

Chẳng lẽ, Tiết Yên hoàn toàn chỉ vì du͙© vọиɠ, mà không có chút cảm giác nào với anh sao?

Quý tổng thất thần, rồi lập tức vùng dậy, loạng choạng nhặt lại áo quần, sau đó cũng rời khỏi nhà Tiết Yên ngay lập tức.

Khi tiếng "rầm" từ bên ngoài vọng tới, Tiết Yên nằm ở trên giường mới bật cười thành tiếng. Nụ cười mang theo sự chế nhạo, khó chịu.

Cô cũng không muốn làm vậy với anh đâu.

Nhưng mục đích của cô khi tiếp cận Quý Thanh Thời đâu có tốt đẹp gì?

Rõ ràng là vì tiền bạc mà tiếp cận anh.

Loại hám tiền như cô, quả thật không xứng với người như Quý Thanh Thời.

Cô biết... anh có cảm giác với mình.

Biết rằng anh cũng có chút gì đó thích cô. Bằng không sao anh lại lên giường với cô chứ?

Nhưng Tiết Yên không xứng, cô chẳng xứng với anh chút nào...

Giữ hai người có quá nhiều sự chênh lệch, vốn đã không phải dành cho nhau rồi.

"Quý tổng, thật xin lỗi..."

"Tôi không hề tốt, anh hãy sớm quên tôi đi..."