Nhưng hôm nay lại có hơi nóng hơn so với mọi ngày, ước chừng là hai mươi bảy, hai mươi tám độ.
Cho nên người bình thường chỉ mặc một bộ quần áo, những người đàn ông khác cũng chỉ mặc áo khoác của âu phục bên ngoài áo sơ mi mà thôi.
Nhưng lúc Hạng Cần nhìn thấy chị dâu tương lai thì lại phát hiện đối phương mặc áo khoác bằng lông, đồng thời còn đeo găng tay bằng nhung màu trắng, ngay cả cổ áo cũng kéo rất cao, hoàn toàn che khuất cần cổ.
Xe chạy vào trong sân, Hạng Dịch xuống xe trước, trong tay còn cầm một cây dù, lúc mở cửa xe thì thuận tay bung dù ra, phòng ngừa người trong xe lúc xuống xe bị ánh mặt trời chiếu vào.
Thị lực của Hạng Cần rất tốt, sau khi bọn họ xuống xe thì đã nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của chị dâu tương lai.
Là một người đẹp.
Đa số người da trắng đều có vẻ đẹp trời sinh, là vẻ đẹp đến mức sáng lạn, chói lóa người đối diện.
Nhưng vẻ đẹp của Lucy lại không sắc sảo mặn mà, khả năng cao là liên quan đến thể chất của cô.
Lúc đi lên lầu, quản gia già đã nói cho Hạng Cần biết chị dâu tương lai của cậu sinh ra trong một gia tộc khổng lồ, có quan hệ máu mủ với hoàng thất ở khu trung tâm, từ lúc sinh đã đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Chỉ tiếc là từ nhỏ thế chất của cô đã rất yếu, còn mắc căn bệnh tim đang có xu hướng chuyển biến tệ đi nữa.
Bác sĩ đã từng khẳng định cô không thể sống quá hai mươi tuổi, về sau, mặc dù đã áp dụng kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến nhất tiến hành thay cho cô một trái tim phù hợp nhưng thể chất của cô vẫn yếu như cũ.
Giống như một người đẹp làm bằng thủy tinh.
Cô còn mặc một vài căn bệnh khác, sợ lạnh là một trong số những căn bệnh đó.
Sự yếu ớt của cô thể hiện từ trong ra ngoài, đây là lần đầu tiên Hạng Cần gặp cô, lúc nói chuyện cũng không kiềm chế được mà trở nên dịu dàng hơn một chút, trong lòng cảm thấy có chút thương tiếc cho cô.
“Đây là chị dâu tương lai của em nhỉ? Thật hân hạnh khi được gặp chị, em là Hạng Cần. Về sau, chúng ta sẽ là người một nhà, chị gọi em là A Cần là được.”
Lucy đứng ở cổng, dưới lớp áo khoác len là một chiếc váy xinh đẹp có họa tiết rất phức tạp, váy cũng là dáng suông rộng, xếp từng tầng từng tầng như nụ hoa.
Nữ hầu thân cận của cô đứng bên cạnh, lúc cô đứng thẳng người thì lại gần giúp cô chỉnh sửa váy áo lại. Lucy nở nụ cười, giọng nói dịu dàng rất êm tai:
“A Cần, rất hân hạnh được gặp em. Chị vẫn luôn nghe anh trai em nhắc về em, so với tưởng tượng của chị thì em còn cao to đẹp trai hơn rất nhiều.”