Cô chần chừ một lúc rồi đi theo nhân viên phục vụ. Họ Suất kia nguyên lai cũng có chút ưu điểm, làm cho đầy bụng hờn dỗi chất đống của cô cũng tiêu tan đi chút ít. Được rồi, nể mặt hắn lần đầu tiên thể hiện ra hành vi chăm sóc, cô sẽ hảo hảo vì hắn an bài đi. "Xin lỗi, chúng ta giải trừ hôn ước đi." Lạc Tiểu Huân ngây ngốc tại chỗ, kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông nhã nhặn trước mặt, vị hôn phu của cô, Dương Tiến Tường. Hôm này vốn là một đêm cuối tuần mỹ lệ, bọn họ đang ở một quán cà phê đầy làng mạn, bởi vậy, cô còn cố ăn mặc thật đẹp đến chỗ hẹn, còn đến thẩm mĩ viện làm tóc, còn thoa một lớp son môi, là cô mới mua được. Cô hy vọng hắn vĩnh viễn dùng ánh mắt yêu thương nhìn cô, vĩnh viễn đem cô để trong tim. Trong điện thoai hắn nói có chuyện muốn nói với cô, cô hỏi chuyện gì? Hắn nói gặp mặt nói sau, cô cảm giác được hắn có tâm sự, nhưng không thể nào ngờ tới, hắn lại nói với cô hủy bỏ hôn ước ?! "Anh nói cái gì?" Cô bật cười, ý nghĩ đầu tiên hiện lên chính là vị hôn phu đang nói giỡn với mình. Gặp gỡ bảy năm, đính hôn ba tháng, chắc là ngại hai người trong lúc đo quá bình yên lãnh đạm nên cố ý tìm chút kí©h thí©ɧ lấp chỗ trống chăng? "Anh nói, hai chúng ta giải trừ hôn ước đi, Tiểu Huân...." "Anh thật xấu xa, tự nhiên đùa cái kiểu này làm gì?" "Đây không phải nói giỡn." Không, không nên dùng khẩu khí nghiêm túc như vậy, cũng không cần vẻ mặt xin lỗi kia, sự áy náy cùng đồng tình trong mắt hắn, sớm đã khiến trái tim cô hoảng hốt. "Tại sao?" Cô cố gắng trấn định, không để cho cảm xúc mất khống chế. Hắn không có trả lời câu hỏi của cô, mà lại nói một đáp án khác. "Em gả cho anh sẽ không có hạnh phúc, anh không tốt như vậy, anh đã nghĩ rất lâu rồi, cũng không phải do em không tốt, là anh không tốt, anh sẽ khiến em chậm trễ." Cô không phải đồ đần, vừa nghe cũng hiểu được đây chỉ là những lời thoái thác, luôn miệng nói chính mình không tốt, không xứng với cô, sợ cô lỡ mất hạnh phúc, nói nhảm nhiều như vậy, đến cùng chỉ vì muốn truyền đạt một việc ---- hắn không muốn cưới cô. Một câu nói làm thương tổn người ta biết bao ! Hắn làm sao có thể đối xử với cô như vậy? Sau khi tất cả người thân bạn bè đều đã biết tin vui bọn họ đã đính hôn, hắn cư nhiên lại đối ý. Hai người bọn họ vốn là một đôi tương xứng trong mắt mọi người, chẳng những ngoại hình phù hợp, bằng cấp xứng đôi, hai bên gia đình cũng đã quen biết từ lâu, vì kết hôn, cô đã chuẩn bị vẹn toàn từ lâu, ngay cả khi nào sẽ mang thai cũng đã lên kế hoạch tốt lắm, chỉ chờ khoác tay hắn tiến vào lễ đường. Hôm nay đột nhiên lại trước thời khắc quan trọng nói hối hôn với cô! "Tại sao?" Cô vẫn còn khϊếp sợ, hai tay lặng lẽ nắm chặt thành quyền, da đầu tê dại. "Anh đã nói rồi, anh không xứng với em-----" "Tôi muốn nghe lời nói thật." Cô sẽ không dễ dàng bị đẩy ra như vây, nhất định có nguyên nhân, ánh mắt bi thương nhìn thẳng về phía hắn, cô cần phải biết chân tướng. Dương Tiến Tường chột dạ tránh né ánh mắt của cô " Xin lỗi" . Lưu lại hai chữ này, hắn không nói thêm nữa, đứng dậy rời đi, để lại cô một mình, vẫn như cũ, đơn độc ngồi trong quán cà phê. Cô , Lạc Tiểu Huân, một người gia thế trong sạch, tướng mạo động lòng người lại có bằng cấp tốt, năm nay hai mươi tám tuổi, sau khi đính hôn được ba tháng, bị vị hôn phu quăng. Cô ngồi yên trên ghế, không thể suy nghĩ được cái gì, trong đầu chỉ có một việc ------- cô bị từ hôn rồi. Thân là một trong những người thành lập nên công ty Vinh Sâm, Suất Vũ Sâm sau khi kết thúc hội thảo tại Australia, trở về Đài Loan, cũng đã là chuyện của một tháng sau rồi. Ngày thứ ba sau khi về nước, thư kí nam nói cho hắn, lịch làm việc hôm nay, hắn cùng với thư kí tình yêu Lạc Tiểu Huân có cuộc hẹn trong vòng nửa giờ vào buổi chiều. Đúng ba giờ rưỡi, Lạc Tiểu Huân đã ở trong phòng tiếp khách chờ hắn, cô dự tính sắp xếp cho hắn một cuộc hẹn, trước đó, cô nhất định trước tiên phải giải thích rõ ràng đơn giản cho hắn. "Là như vậy, tôi giúp ngài chọn Giang tiểu thư, bởi vì cả hai đều có chung hứng thú, đó là xem triển lãm nghệ thuật, cho nên tôi đã sắp xếp cho hai người đến một triển lãm tranh và điêu khắc nghệ thuật của phương Tây, từ việc xem triển lãm, có thể tự nhiên nói chuyện phiếm, dựa vào những hiểu biết về cá tính và thái độ của đối phương ------ trên đây, là kế hoạch tôi lập ra cho tiến trình thân cận của ngài, không biết Suất tiên sinh đối với sắp xếp như vậy có ý kiến gì không?" Cô dừng lại, chờ hắn vạch lá tìm sâu phê bình, nhưng lại phát hiện hai con mắt của Suất Vũ Sâm lại đang chuyên chú nhìm chằm chằm cô, phảng phất như đang đánh giá cô cái gì đó. Nếu như cô nhớ không sai, trước kia lúc hai người thảo luận, hắn không phải vội vàng nhận điện thoại, thì là dễ dàng bị cộng sự xen ngang, hoặc là ánh mắt dính chặt lấy số liệu, trừ những lúc bất mãn trừng cô ra, rất ít khi nhìn chằm chằm cô như bây giờ.
Cô nghi hoặc kiểm tra chính mình, xem có phải có chỗ nào không đúng hay không? Rồi lại sờ sờ mặt, xem có dính hạt cơm nào hay không? Sau khi tìm không ra bất cứ cái gì khác thường, cô lại ngước mặt lên,, nhỏ giọng nhắc nhở. "Suất tiên sinh?" "Cô gầy đi." Câu trả lời của hắn, cùng chủ đề họ đang nói hoàn toàn chằng liên quan gì đến nhau. "Hả, có sao?" Trên mặt cô dù vẫn bảo trì mỉm cười, nhưng bị ánh mắt tinh duệ của hắn làm cho không được tự nhiên. "Có, cô gầy đi.” Ánh mắt hắn giống như tia x quang, cẩn thận đánh giá khuôn mặt cô. Làm trong nghành kiến trúc nhiều năm, đối với tỉ lệ cùng với tiêu chuẩn hắn luôn có ánh mắt chuẩn xác, bất cứ chi tiết nhỏ nào cũng không trốn thoát được pháp nhãn của hắn, cho dù kể cả rất nhỏ biến hóa của cô. Hắn không nhìn lầm, xa nhau hơn một tháng, cô gầy đi. "Khí sắc của cô cũng trở nên kém, không phải có chỗ nào không thoái mái chứ?" "Này....đại khái là do ánh sáng đi, tôi khỏe lắm." Cô tùy ý tìm một lý do. làm bộ dường như không có chuyện gì,trong lòng lại có chút kinh ngạc đối với sự tỉ mỉ của hắn. Người mạnh mẽ như cô, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ trong lòng có khổ sở thế nào, trên công việc luôn luôn chỉ biết biểu hiện ra chuyên nghiệp một mặt, tuyệt không bao giờ đem tâm tình chán nản nhiều ngày của mình lộ ra trước mặt người khác, cho đến bây giờ, chưa có một ai phát hiện cô gầy đi. Trên thực tế, hơn một tháng nay, cô ăn không vào ngủ cũng không được, người cũng tiều tụy đôi chút, nhưng cô che dấu rất khá, không để ai chú ý đến sự khác thường của mình, ngay cả đồng sự mỗi ngày gặp mặt, cũng chưa từng phát hiện cô dùng lớp trang điểm che đi quầng mắt thâm quầng, cũng không nên để người chẳng liên quan gì như hắn nhìn ra đầu tiên a! Hiển nhiên hắn rất hoài nghi lý do qua loa của của cô, bởi vì ánh mắt sáng ngời hữu thần vẫn không ngừng đánh giá cô, cho đến khi cô bị nhìn hết sức không được tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là vội vã dời lực chú ý của hắn. "Về đối tượng thân cận lần này, Suất tiên sinh, ngài còn chưa cho tôi một câu trả lời thuyết phục, không biết đối với sự sắp xếp của tôi có ý kiến gì không? Nếu không có ý kiến, tôi lập tức đi an bài." Cô tranh thủ dùng ảnh chụp của nhà gái ngăn cản ánh mắt của hắn, không hy vọng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn dừng lại trên mặt mình thêm một giây nào nữa. "Tùy cô, thời gian không thành vấn đề, để cô an bài." Cô sớm đoán được câu trả lời của hắn rất tùy ý, cũng không kỳ vọng hắn sẽ nhiệt tình ủng hộ, chỉ cần biết thời gian không thành vấn đề là cô có thể xử lý mọi việc rồi. "Được, sắp xếp xong, tôi sẽ liên lạc với ngài." Cô cầm lấy cặp da, chuẩn bị cáo từ, ai ngờ vừa quay người đi, lại đột nhiên bị kéo trở về. Cô kinh ngạc nhìn cánh tay của mình đang bị một bàn tay to rắn chắc nắm lấy, mà chủ nhân của bàn tay kia chính là Suất Vũ Sâm, hắn chẳng những đột nhiên kéo cô, khuôn mặt tuấn tú lại còn ghé sát lại gần. "Làm sao vậy?" Tim của cô đột nhiên đạp mạnh, đối với hành vi kỳ quái của hắn không rõ nguyên do. "Cô hôm nay không được thoải mái." "Có sao?" "Có." Hắn khẳng định, khuôn mặt này hắn đã nhìn một năm rồi, là béo hơn một chút? hay là gầy đi một tí? Kiểu tóc gì, son môi màu gì, chỉ cần chút thay đổi, hắn đều thấy rõ. "Suất tiên sinh, anh khiến tôi sắp trở nên hồ hồ rồi." Cô nhẹ nhàng giãy dụa, trong lòng nghĩ thầm cái tên Suất Vũ Sâm này hôm nay là dây thần kinh nào đặt nhầm chỗ nha? Ăn no dửng mỡ hay là cuộc sống quá nhàm chán, tự nhiên nghiên cứu đến cô ? "Bình thường nếu tôi trả lời tùy tiện, cô đều thấy mất hứng." "Tôi không có mất hứng." "Cô mặc dù không biểu hiện ra mất hứng, nhưng đáy lòng cô kỳ thật đang nghiến răng nghiến lợi, tôi đều thấy được, có đôi khi, cô trên mặt đang cười nhưng trong lòng tức giận muốn chết, bất quá, dù cô có tức giận vẫn sẽ lấy lý lẽ để thuyết phục tôi." Liền bởi vì cô chưa thuyết phục, ngược lại quá nhanh thỏa hiệp, mới khiến hắn cảm giác được cả người không thoải mái, hơn nữa cô thoạt nhìn rất mệt mỏi, hai mắt vô thần, làm hắn không thể không tìm hiểu cô đã xảy ra chuyện gì? "Tôi không có mất hứng, ngài đừng hiểu lầm." Cô miến cưỡng gạt bỏ, mỉm cười ứng phó. "Cô hôm nay chằng những không tức giận, ngay cả ý định thuyết phục tôi cũng không có, rất khác thường." Thật đúng là mạc danh kỳ diệu, trước kia chỉ cần cô gà mẹ khuyên nhiều vài câu, hắn sẽ mất hứng, bây giờ cô ít nói đi, không rầy rà, như vậy cũng không được sao? Cô cảm thấy rất mệt, bất quá vẫn cố gắng làm bộ không có việc gì. "Đó là bởi vì tôi biết ngài bề bộn nhiều việc, cho nên không làm lỡ thời giờ của ngài." "Thật không?" "Ngài vốn là khách hàng lớn của công ty, thân là thư kí tình yêu của ngài, hết sức vì ngài sắp xếp thủ tục thân cận tốt đẹp, làm đúng theo yêu cầu của ngài, là chức trách của tôi đúng không?" Hắn cẩn thận xem xét tỉ mỉ vẻ mặt vân đạm phong khinh của cô, như là đang tự hỏi cái gì. "Ngại quá, Suất tiên sinh, ngài ... còn có chuyện gì phân phó sao? Hắn nhìn nàng thật sâu một cái, một lúc lâu sao, bàn tay to lớn mới buông ra." Không có." Cô lặng lẽ xoa chỗ vừa bị hắn nắm, lễ phép mỉm cười nói: "Vậy tôi xin cáo từ, hẹn gặp lại." Ra khỏi phòng làm việc, vào thang máy, trong một khắc cánh cửa kia đóng lại, lúc chỉ còn có một mình, cô lặng lẽ dựa vào trên mặt kính, bắt đầu nện vào vách tường. Trong lòng, thật sự là mục nát hết rồi! Tao nhã cùng tỉnh táo của cô, chỉ có thể biểu hiện bình thường trước mặt người khác mà thôi, chuyện bạn trai hối hôn làm cho cô rơi xuống vực sâu, cơ hồ muốn phát điên rồi, cô còn có thể đè xuống không phát tác, là bời vì định lực tốt, chỉ có lúc không người, cô mới dỡ xuống mặt nạ, không nhịn được mà cuồng loạn. Đáng chết Dương Tiến Tường! Vẫn tránh không gặp mặt, rõ ràng vốn không dám phụ trách nhiệm, ghê tởm! Phẫn nộ, muốn khóc, mất mát, đau khổ trong lòng, a! Cô thật muốn hét lên một tiếng a. Cô vò đầu, dậm chân, giống như một người đàn bà sắp nổi điên đến nơi, nhưng bất ngờ phát hiện, cửa thang máy không biết đã mở ra từ lúc nào. Cả người cô cứng đờ, trừng mắt nhìn đám người ngoài cửa, bọn họ cũng đang kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, mà cô rốt cục cũng nhớ ra, chính mình đã quên ấn nút xuống lầu, cho nên thang máy vẫn đang ở cùng một tầng. Bây giờ tốt lắm, cô chọn sai thời điểm "lên đồng", chẳng những làm cho một đống người nhìn thấy, mà Suất Vũ Sâm cũng vừa vặn đứng ở trong đám người kia, cũng đang kinh ngạc nhìn cô chằm chằm. Cô cứng ngắc thu hồi động tác, không dám nhìn vào mắt bất kỳ ai trước mặt, cúi đều ấn nút tầng tiếp theo, của thang máy lại đóng lại. Sau đó, cô dựa đầu vào bên tường, lần này cô thật sự thật sự muốn đâm đầu chết đi cho rồi. Ô ô ô ------- thể diện đã chết! Cô còn sống làm gì! "Cô gái kia làm sao vậy?" "Không biết, cảm thấy là lạ." Đám người đứng ngoài cửa thang máy rì rầm thảo luận. Suất Vũ Sâm bởi vì đúng lúc đi qua, cùng một cấp dưới ngoài cửa thang máy nói chuyện, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy một màn vừa rồi. "Cô ấy quả nhiên có chỗ không thích hợp...." Hắn thì thào lẩm nhẩm. "Hả? Chỗ nào không thích hợp? Suất tiên sinh."