Cô vừa mới ngả vào trên ghế, mông còn chưa có ngồi ấm, đồng sự xung quanh đã lập tức như ong vỡ tổ chạy tới , thất chủy bát thiệt hỏi. "Không thể nào? Anh ta lại bị đá?" "Lần thứ hai mươi tám nha. lại có kỷ lục mới rồi." "Người đàn ông này rốt cuộc có tật xấu ở đâu a?" "Thái độ hắn rất kiêu ngạo nha, nhìn thật khiến cho người ta tức giận." "May mà không phải khách hàng của tôi, nếu không nhất định tôi sẽ phát điên mất." "Lần này hắn lại làm khó cô chuyện gì?" Lạc Tiểu Huân thở vắn than dài nói: "Còn có thể là chuyện gì? Đương nhiên là muốn tôi tiếp tục tìm đối tượng thích hợp với anh ta, cho đến khi nào anh ta vừa lòng mới thôi." "Hài lòng? Vấn đề là cho tới bây giờ, hình như đều là người ta không hài lòng hắn nha." "Đúng đấy, mấy cô gái từng kết giao với hắn, cuối cũng cũng đâu có ai dám lấy hắn, có thể thấy được cá tính của hắn cổ quái đến mức độ nào." Trong công ty bọn họ, không ai là không biết đến Suất Vũ Sâm, trong vòng một năm liền đem hai mươi tám vị đối tượng kết giao hù dọa cho chạy mất, lúc đầu, họ cũng nghĩ muốn nát óc, cũng không sao hiểu nổi người đàn ông có hình thức chuẩn lại có điều kiện đặc biệt nổi trội như thế, rốt cuộc tại sao lại không tìm được đối tượng kết hôn? Bây giờ, hắn đã thành khách hàng đau đầu của công ty, chính mình không tìm được phụ nữ, nhưng lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ cho cô hành sự bất lực. Có lầm hay không hả? Cô cũng không phải thuộc hạ của hắn, người bình thường nếu là ngày một ngày hai bị đối tượng kết giao cự tuyệt, cho dù da mặt có dày như tường thành cũng sẽ bị công phá, không dám bước ra khỏi cửa rồi, hoặc là ít nhiều cũng tự kiểm điểm bản thân, có chổ nào cần cải thiện hay không. "Chẳng có cách nào khác, khách hàng là thượng đế, đừng quên, Âu tỉ cũng đã đặc biệt phân phó, không để đắc tội với khách hàng, mặc kệ khách hàng có trong tình trạng xui xẻo cỡ nào, chúng ta cũng nhất định phải giúp họ tìm được đối tượng, đây cũng là tiêu chí của công ty chúng ta nha." Cô biết có tức giận cũng vô ích, việc duy nhất có thể làm, chính là nghĩ cách tìm ra đối tượng thích hợp, nhanh nhanh đem người đàn ông kia tiêu thụ ra ngoài. Hồi tưởng lại ánh mắt cao cao tại thượng của Suất Vũ Sâm, trong lòng cô tràn ngập tức giận. Người đàn ông này tính tình kém cỏi, cố chấp giống như đá tảng thúi, lại còn đánh chết cũng không chịu nhận sai, nữ nhân nào gả cho hắn khẳng định không đến một tháng liền phát điên. Loại đàn ông như thế này, mặc kệ nhìn có đẹp trai, tiền lại nhiều, nhưng có cho cô cũng không cần."Tôi rất đồng tình với cậu, vì Suất Vũ Sâm kia, thành tích của cậu cũng đi xuống rồi." Đồng sự Tiểu Chiêu nói. "A, đừng nói nữa, mình bị đả kích đủ lắm rồi, cứ nghĩ đến chuyện này, trái tim của mình lại càng đau đớn đây." Nói đến chuyện này, Lạc Tiểu Huân quả thật là khóc không ra nước mắt, trước khi Suất Vũ Sâm tới, thành tích của cô luôn đứng đầu ngân hàng tương thân. Chẳng những xếp hạng đệ nhất hàng tháng, còn đạt được thành tích quán quân cả năm tiền thưởng, vinh quang ngồi lên ngai vàng của siêu cấp thư kí tình yêu, còn được tặng thêm phần thưởng là huy chương được làm bằng vàng. Tất cả đều là nhờ ánh mắt của cô chuẩn xác, hiểu được nỗi đắn đo của từng khách hàng, gặp phải khách hàng có điều kiện xui xẻo, cô cũng sẽ đem hết toàn lực vì bọn họ lên kế hoạch cải tạo, nâng lên hình tượng cùng phẩm chất của khách hàng, hơn nữa giúp người có được nhân duyên tốt, cũng là công đức vô lượng nha, cô vô cùng yêu thích công việc của mình. Ai ngờ, cô lại đυ.ng phải cái tên thiết bản Suất Vũ Sâm này, mặc kệ cô có ra sức giúp đỡ hắn ghép đôi như thế nào, xong chuyện hắn đều có ý kiến. Chướng mắt người ta, có ý kiến. Người ta chướng mắt hắn, cũng có ý kiến. ~~>__<~~ Hắn trong số tất cả các khách hàng, số lần bị đá coi như đứng đầu, chẳng những ảnh hưởng đến thành tích nối tơ hồng của cô, lại còn làm cho thành tích hàng tháng của cô sụt giảm, thế là cô cùng với danh hiệu đặc biệt vinh quang siêu cấp thư kí tình yêu kia đã là vô duyên, đã thế lão bản Âu tỷ còn tìm cô ân cần thăm hỏi, không rõ vì sao khách hàng có điều kiện tốt như vậy, làm sao mãi không tiêu thụ nổi, bắt đầu hoài nghi năng lực của cô. Để rửa nhục, cô hạ quyết tâm, thế nào cũng phải đem cái tên Suất Vũ Sâm khiến người ta chán ghét này tiêu thụ ra ngoài, chỉ có như vậy, cô mới có thể nhanh chóng thoát khỏi Suất Vũ Sâm. Ô ô ô ------ cô thề, nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi hắn!
Sau hai tháng chuẩn bị tỉ mỉ, Lạc Tiểu Huân bước chân vào tòa nhà ở khu Tín Nghĩa, một tòa cao ốc công sở có vẻ ngoài khí phái. Cô tràn đầy tự tin, trong tay cẩn thận ôm một cái cặp da, thành quả cô khổ cực trong hai tháng qua, tin tưởng nhất định có thể thỏa mãn yêu cầu của Suất Vũ Sâm. Ra khỏi thang máy, cô bước tới quầy tiếp tân của công ty xây dựng Vinh Sâm. "Xin chào, tôi tìm Suất Vũ Sâm tiên sinh."
Cô nói tên của mình, cho nhân viên lễ tân biết thời gian cuộc hẹn của cô với Suất Vũ Sâm, Cô được dẫn vào phòng tiếp khách, đây là một gian phòng sáng sủa, có tầm nhìn rộng rãi, bên ngoài tấm kính thủy tinh khổng lồ, chính là quang cảnh xinh đẹp phồn hoa của Đài Bắc, phòng tiếp khách bài trí thoáng mát, rất dễ chịu, trên tường còn trang trí thêm những bức tranh vẽ các công trình kiến trúc. Nhân viên lễ tân bưng tới một chén cà phê, cũng thông báo với cô. "Xin lỗi, Suất tiên sinh đang bận họp, cô có thể chờ một lát được chứ." "Được, không thành vấn đề." Đợi nhân viên lễ tân rời đi, cô đánh giá gian phòng tiếp khách này, thưởng thức những đồ án kiến trúc trên tường gϊếŧ thời gian. Sau khi loanh quanh một vòng, cô ngồi xuống, uống chút cà phê, chỉ nếm qua thôi đã biết là đồ đắt tiền, nam nhân này đối với thưởng thức cà phê cũng không tồi. Cô đem tư liệu trong cặp da lấy ra, xem qua một lần nữa. Vì tìm kiếm đối tượng thân cận cho Suất Vũ Sâm, trong suốt hai tháng qua, cô đã phải âm thầm chạy khắp nơi hỏi thăm, tự mình điều tra bối cảnh cùng cá tính của những cô gái kia. Bận rộn suốt hai tháng, cuối cùng cũng tập hợp được tất cả những cô gái cô cho là thích hợp thành một danh sách, đây đều là thành quả cô khổ cực mà đạt được nha. Cô kiên nhẫn chờ đợi, từng phút từng phút trôi qua, cuối cùng không nhịn được ngáp một cái, xoa mi tâm, không biết là do phòng có điều hòa thoải mái, hay là cái ghế sa lon này rất thoái mái, nhịn không được ngả lưng xuống. Vốn cô thầm nghĩ ở trên ghế sa lon nhắm mắt một chút, nhưng là người vừa đặt xuống, nhắm mắt lại, đã bất tri bất giác ở trên ghế salon mà ngủ thϊếp đi. Cũng không biết qua bao lâu, lúc cô tỉnh lại, là do bị tiếng lật giấy rất nhỏ đánh thức. Cô nửa mơ nửa tỉnh hé mắt, trước mắt bỗng hiện lên một cảnh tượng----- Suất Vũ Sâm đang ngồi trên ghế salon đối diện cô, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh xám, đeo caravat, trên đầu gối vắt chéo có một tập hồ sơ, mà tập hồ sơ này nhìn rất quen mắt, còn hắn thì đang lật xem. Ánh mắt đang nhìn vào hồ sơ, bỗng chuyển hướng về phía cô. "Cô tỉnh rồi?" Con mắt buồn ngủ vốn đang nhập nhèm của Lạc Tiểu Huân lập tức mở to, cả người bật dậy, cô vậy mà lại ngủ thϊếp đi? "A...Suất tiên sinh." Cô thấy thật xấu hổ, chạy đến phòng khách công ty người ta nằm trên ghế sa lon ngủ một mạch còn ra thể thống gì? Mà cô vừa ngồi dậy, liền phát hiện trên người mình không biết từ lúc nào có thêm một chiếc áo khoác tây trang.
Cô ngẩn ngơ nhìn chiếc áo khoác tây trang trên người mình, sau đó lại nhìn chiếc quần tây trang trên người Suất Vũ Sâm, cùng một màu sắc cùng một kiểu dáng, vốn là cùng một bộ. Hắn lại trong lúc cô ngủ, vì cô mà khoác thêm áo khoác của hắn? "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất." Không biết vì sao, mặt cô bỗng nóng lên, ngoài việc vì bản thân thất lễ ra, còn là vì quá kinh ngạc trước cử chỉ chăm sóc của hắn. Trái với sự xấu hổ của cô, Suất Vũ Sâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc như cũ, lúc đang nhìn tài liệu, theo thói quen lại nhăn trán. "Đây là khảo sát của cô ?" "Đúng vậy, đó là những đối tượng tôi chọn lựa cho ngài." Cô vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, bày ra thái độ chuyên nghiệp, tập trung tinh thần giải thích cho hắn: "Những cô gái trong hồ sơ bất luận là gia thế, bằng cấp hay dung mạo, đều là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên, trọng yếu nhất là cá tính, tôi đã khảo sát rất nhiều và dò hỏi tìm hiểu, thậm chỉ cả hứng thú và ưu khuyết điểm của từng người cũng đầy đủ rõ ràng-----" Bộp một tiếng. hắn nhanh chóng khép lại hồ sơ, cắt đứt lời của cô. "Đi, đi ăn cơm." "Hả?" Lạc Tiểu Huân ngây người. "Tôi đói bụng rồi, đi." Hắn trả hồ sơ lại cho cô, đứng lên, cũng không có hỏi trước ý kiến của cô, tự ý quyết định, đồng thời cũng sải bước ra ngoài. "A, Suất tiên sinh, chờ một chút nha !" Lạc Tiểu Huân vội vã đứng dậy, vội vàng cầm theo hồ sơ cùng với áo khóac của hắn, cuống quýt đuổi theo. Đột nhiên nói muốn đi ăn cơm, làm cho cô xoay sở không kịp. mục đích tới đây là để đưa hồ sơ cho hắn, cô cũng không muốn lưu lại. "Suất tiên sinh, những hồ sơ này ngài có muốn trước tiên xem qua tất cả rồi -----" "Không cần, cô vừa ăn cơm vừa nói rõ cho tôi nghe là được." "Thật ngại quá, Suất tiên sinh, tối hôm nay đúng lúc tôi còn có việc, không có cách nào theo ngài đi ăn cơm-----" cô đột nhiên ngưng nói, bởi vì Suất Vũ Sâm bất ngờ dừng lại, hại cô thiếu chút nữa liền va vào hắn, vội vàng phanh lại. "Tôi chỉ có lúc này rảnh rỗi, sau khi cơm nước xong, còn phải lên máy bay đi Australia. một tháng sau mới về, tranh thủ thời gian dùng bữa thảo luận." Đây là ra lệnh, không phải thỉnh cầu, nói một không hai, một chút đường sống toàn vẹn cũng không có, hắn tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa phân phó công việc cho thư kí nam bên cạnh một chút chuyện công,Lạc Tiểu Huân vội vàng đuổi theo phía trước, vừa ngây ngốc vừa ngạc nhiên trừng mắt nhìn bóng lưng Suất Vũ Sâm. Người đàn ông này ngay cả khoảng trống để cho cô cự tuyệt cũng không có? Bình thường lúc hai người ở Ngân hàng tương thân thảo luận, cô đã ấn tượng sâu sắc khí phách của hắn, không ngờ sau khi đến nơi làm việc của hắn, mới hiểu được trước kia cô mới chỉ biết đến một phần mười của cái gọi là khí phách mà thôi. Xem ra cô vậy là không có đường lui rồi, trong lòng mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải lẽo đẽo theo sau hắn, trong miệng vẫn không khỏi mắng thầm. "Bá đạo như vậy, khó trách phụ nữ thấy không thoải mái....." "Cô nói cái gì?" Khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, làm cho cô hoảng sợ chết khϊếp, không thể ngờ được lúc hắn đang cùng người khác thảo luận công việc cũng có thể phân tâm nhị dụng chú ý đến cô đang lẩm nhẩm, nhĩ lực thật tốt, ngoài dự liệu của cô. Bất quá, phản ứng của cô cũng không tệ, thân là thư kí tình yêu xuất sắc nhất, cũng gặp qua không biết bao nhiêu khách hàng điêu ngoa, ngưu quỷ xà thần, ngay cả những khách hàng quái gở như người ngoài hành tinh cũng có, cô đều có thể đem đối phương tiêu thụ ra ngoài, đã sớm luyện được một phen thủ đoạn khéo léo đưa đẩy. "Ách, tôi đang muốn nói, đã khiến ngài chậm trễ thời gian dùng cơm, thật sự là ngại quá.” "Cô biết là tốt rồi." Nói xong, lại cùng thư kí nam tiếp tục thảo luận công việc, mặc cô một người đứng ở phía sau giương mắt đứng nhìn. Cô biết là tốt rồi ? Những lời bất lịch sự thiếu chải chuốt như vậy mà hắn cũng có thể không suy nghĩ chút nào nói thẳng ra? Giơ cao tập hồ sơ nặng trịch trên tay, hướng về phía trên đầu hắn dùng sức đánh xuống. Đánh chết ngươi đánh chết ngươi đánh chết ngươi. Cô toàn thân chìm trong lửa địa ngục,lấy danh nghĩa Triệt Đán, nguyền rủa hắn xuống địa ngục. Suất Vũ Sâm sửng sốt, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy sau lưng nóng rực, nghi hoặc ngoái đầu lại, nhìn về phía sau. Nụ cười của cô giống như gió xuân lướt qua mặt, cũng giống như ánh sáng lúc bình minh, bắt gặp hắn quay đầu lại, hoàn toàn khiêm tốn lịch sự gật đầu, không có một chút khác thường. Đợi hắn quay đi, đầy mặt tươi cười vừa rồi nhanh chóng biến mất, cô nghiến răng nghiến lợi tưởng tượng chính mình đem hắn quăng xuống tấu cho một trận, nếu không nghĩ như vậy, cô chỉ sợ chính mình sẽ vì nội thương quá nặng mà chết. Bọn họ dùng bữa ngay tại nhà hàng Trung Quốc ngay gần đó, chọn bốn món ăn, một món canh, trước cô vẫn không cảm thấy đói, nhưng vừa bước vào phòng ăn, ngửi thấy mùi thơm, bụng không khỏi kêu vang biểu tình. "Lấy tư liệu lại đây." Hắn chìa tay yêu cầu cô. Cô không khỏi sửng sốt: "Bây giờ ?" "Đúng vậy." Cô vốn tưởng ăn xong mới bắt đầu thảo luận, dù sao bọn họ cũng mới ngồi xuống, ngay cả mông cũng còn chưa có ấm chỗ đâu. Theo phân phó của hắn, cô đem tư liệu để lên trên, thuận đường giải thích cho hắn nghe. "Tôi đã giúp ngài chọn được năm đối tượng, năm cô gái này về gia thế, cá tính cùng sở thích, tôi đều đã viết rõ ràng, cũng có kèm theo cả ảnh chụp, trước hết tôi xin giới thiệu vị đầu tiên Giang tiểu thư------" cô cẩn thận phân tích cho hắn. Kỳ thật vị Giang tiểu thư này trong mắt cô đạt tám mươi lăm điểm, nhưng dựa vào vết xe đổ, cô không dám nói quá vẹn toàn, miễn cho sau đó bị hắn phê bình cho không còn mặt mũi, cho nên chỉ nói có chừng mực, đem điểm tốt của đối phương nói ở mức bảy mươi điểm. Như vậy, ấn tượng của hắn sẽ dừng lại ở bảy mươi điểm, chờ đến khi gặp mặt, phát hiện đối phương có tám mươi lắm điểm, hảo cảm cũng sẽ tăng theo. "Xin làm phiền, cẩn thận nóng." Phục vụ đưa cơm cùng thức ăn lên làm cho lời nói của cô không thể không gián đoạn. Cô cũng không thích vừa ăn cơm vừa thảo luận, nhịp độ cuộc sống như vậy khiến cho thần kinh người ta dễ dàng căng thẳng. "Tiếp theo? " Suất Vũ Sâm hỏi, cầm lấy bát đũa, đem thức ăn từng miếng từng miếng đưa vào trong miệng, rồi lại đồng thời phân tâm xem xét số liệu của cô. "À đây, vừa rồi nói đến Giang tiểu thư, cô ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng, sở thích là làm thức ăn, tài nghệ nấu nướng cũng rất tốt....." " Cô muốn dùng thêm cơm không?" Không tới vài giây, cơm trong bát hắn đã bay mất tiêu. “Không tôi đủ rồi.” Tốc độ ăn của hắn làm cho cô líu lưỡi. căn bản vốn là lang thôn hổ yết* nha. * ăn như hổ đói, ăn ngấu nghiến. "Lấy thêm một chén." Hắn nói với nhân viên phục vụ, sau đó lại ra lệnh với cô: "Cố gắng càng đơn giản rõ ràng càng tốt, nói những điểm trọng yếu." Hắn nhìn xuống đồng hồ đeo tay. "Mười giờ tôi còn phải lên máy bay." Lac Tiểu Huân rốt cục hiểu rõ, tại sao trong điều tra báo cáo, có khách hàng nữ có đề cập tới cùng hắn ở chung một chỗ dễ khiến người ta căng thẳng thần kinh rồi, người này toàn thân trên dưới đều tản ra hơi thở "thời gian là vàng." Mặc kệ có làm cái gì, cũng như là sắp đi đánh giặc đến nơi. Dạ dày của cô có chút âm ỉ, nhưng vẫn phối hợp hắn, nói những vấn đề trọng điểm. "Tiếp theo, người thứ hai Thái tiểu thư, thuộc dạng hoạt bát hào phóng, như yêu cầu của anh, tài nấu nướng của cô ấy cũng rất khá, biết chơi golf, thích hoạt động thể thao ngoài trời, hơn nữa...." Cô kiên nhẫn giải thích, trên mặt thủy chung vẫn bảo trì nụ cười nhưng là cô rất hoài nghi không biết Suất Vũ Sâm có nghe vào được chữ nào hay không ? Người này ăn cơm như đang ở trong quân doanh chiến đấu, không tới vài phút, chén cơm thứ hai đã bị hắn "làm sạch", trong lúc đó, hắn vẫn còn tiếp hai cuộc điện thoại, mà cô chỉ chọn những điểm trọng yếu để báo cáo bằng miệng, rốt cục, lúc hắn uống hết một chén canh cuối cùng. báo cáo cũng xong một cách thần tốc. "Tôi xin đề nghị, Suất tiên sinh trước hãy xem kỹ tư liệu về năm vị tiểu thư đây, rồi nói cho tôi biết ngài đối với ai có cảm giác, có chút hiểu biết sơ bộ, có thể tránh được sai sót không đáng có, cơ hội kết giao thành công cũng sẽ tăng lên rất nhều----" "Cô chọn một người đi." Tiểu Huân sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc. "Tôi...chọn ?" "Tôi không có nhiều thời gian như vậy để xem mấy thứ này, cô trực tiếp chọn một người cô thích, giúp tôi an bài là được." Có lầm hay không hả? Cô chuẩn bị lâu như vậy, lại còn chịu đựng dạ dày đau đớn giải thích cho hắn, mà cuối cùng câu trả lời của hắn cư nhiên lại là bảo cô chọn một người. Đây là chung thân đại sự của hắn nha, cũng không phải của cô. "Suất tiên sinh, lựa chọn đối tượng cũng cần chậm rãi tìm hiểu, làm sao có thể chọn người tôi thích được ? Phải là người anh thích mới đúng." Ánh mắt lợi hại quét qua, mày rậm nhướn cao như đang oán giận cô:"Nếu tôi có thời gian tìm hiểu, tôi sẽ không tìm tới các người, huống chi sau khi gặp gỡ, cơ hội tìm hiểu sẽ còn nhiều, việc gì phải làm một chuyện tới hai lần? Cũng hợp tác một năm rồi, cô ngay cả tôi thích đối tượng kiểu gì cũng không nắm rõ sao?" Lạc Tiểu Huân chưa từng nghĩ tới, muốn duy trì khuôn mặt tươi cười lại khó khăn đến như vậy, cơ mặt của cô đã muốn rút gân rồi, hắn coi cô là con giun trong bụng chắc. Nhẫn nại, nhẫn nại, cô nhất định phải nhẫn nại, nhớ lại tấm bảng trước bàn làm việc của cô, trên đó có ghỉ một cái biểu ngữ cổ động: Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, kẻ đáng hận tất có chỗ khác với người thường. Cô đang gặp chính là kẻ khác hẳn với người bình thường, tuyệt không thể dùng ánh mắt của người bình thường để xem đối phương, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ chính mình nên chuẩn bị một bản di thư, ghi chú rõ nếu chính mình có một ngày nào đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hung thủ tuyệt đối là Suất Vũ Sâm. "Tốt, tôi sẽ dốc hết sức vỉ Suất tiên sinh chọn một người thích hợp nhất." Trên địa cầu đại khái đã tuyệt chủng rồi, lên Hỏa tinh may ra tìm được, thực sự là tức chết người! "Chuyện cứ quyết định như vậy đi, chuyện thân cận chờ tôi về nước nói thêm." Suất Vũ Sâm gọi nhân viên phục vụ tính tiền, đem thẻ tìn dụng kẹp giữa hóa đơn đưa cho người kia, cũng thấp giọng phân phó nhân viên phục vụ chuyện gì đó. Lạc Tiểu Huân biết có nói thế chứ nói nữa cũng vô ích, cô chỉ hy vọng lần này có thể tìm được đối tượng khiến cho Suất Vũ Sâm hài lòng ----- không phải nói là tìm một người phụ nữ chịu hy sinh, có lòng bác ái, chỉ trọng vẻ ngoài không trọng bên trong, tới đón nhận được loại đàn ông kiểu này, giải cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng ╮[╯▽╰]╭ Bữa cơm này nhanh chóng kết thúc, cô cơ hồ không nuốt được mấy miếng , ở trước mặt hắn mà nuốt xuống được mới kỳ quái, không xuất huyết dạ dày mới lạ, hơn nữa người này cơ hồ đem thức ăn ăn sạch sẽ, làm cho cô ngay cả thuận tay kiếm chút đồ ăn lấp bụng cũng không có cơ hội. Suất Vũ Sâm đã đi trước, cô quyết định chính mình ra ngoài tìm chút đồ ăn, hảo hảo tĩnh tâm ăn một bữa cơm, nhưng trước khi cô kịp rời khỏi nhà hàng, một vị nữ nhân viên phục vụ lễ phép gọi cô lại. "Tiểu thư, thức ăn của cô một lát nữa sẽ được mang lên." Cô đầu tiên có chút ngẩn ngơ, sau đó mỉm cười nói: "Cô nhầm rồi, tôi không có gọi thức ăn." "Là Suất tiên sinh thay cô gọi, anh ấy nói có thể cô một người mới có cảm giác thèm ăn, cho nên đã giúp cô gọi rồi, cũng đã thanh toán tiền." "Cái gì? Anh ta.... gọi đồ ăn cho tôi? Còn đã thanh toán tiền rồi? " Cô kinh ngạc không thôi, thậm chí cho rằng tai mình đã nghe lầm, tên bất hảo kia làm sao có thể có lòng tốt như vậy được? "Anh ấy cũng dặn dò, cô có thể gọi thêm, tiền ăn cứ tính vào của anh ấy, Suất tiên sinh là khách hàng quen của chúng tôi, cô không cần khách khí, muốn ăn luôn tại đây hay gói lại đều được." Cô thật kinh ngạc, tên kia cũng chú ý đến cô ăn không được mấy miếng? Đã quen biết hắn một năm rồi, cho tới giờ chỉ thấy lúc nào hắn cũng bực bội nghiêm khắc, không nghĩ tới hắn cũng biết săn sóc người khác, làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh. "Tiểu thư, cô muốn ăn ở đây, hay là gói lại? Quyết định được rồi sao ?" "Ách...ăn ở đây được rồi." "Xin mời đi theo tôi, tôi giúp cô an bài vị trí bên cửa sổ, có thể ngắm cảnh đêm."