Chương 5
Thức dậy sau một giấc ngủ dài, Thiển Thâm cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, bệnh đau đầu của cô nhất định phải ngủ một giấc thật dài mới đỡ được. Sờ sờ tìm di động trên đầu giường, phát hiện có mấy tin nhắn mới và mấy cuộc điện thoại bị nhỡ. Tất cả đều là Nghê Uyên, Thiển Thâm tựa vào trên giường xem từng tin nhắn một.
“Hôm nay đừng quên cuộc hẹn của chúng ta, không nên đến trễ nha.”
Tin tiếp theo.
“Em ở đâu, còn bao lâu nữa mới tới?”
Xuống tới tin tiếp theo.
“Lâu lắm rồi, sau em còn chưa tới?”
Thiển Thâm cười, tiếp tục đọc.
“Có phải em đã xảy ra chuyện gì hay không, em không nên làm tôi sợ, mau trả lời điện thoại cho tôi!”
“Em yêu, tôi chờ thật khổ nha, làm sao em vẫn chưa tới! Tôi sắp chết rồi đây.”
Thiển Thâm cười trở mình lại, rời giường. Đồng hồ trên tường chỉ mười giờ, cuộc hẹn sáu giờ với Nghê Uyên ước chừng đã quá bốn giờ. Cái tên Tiểu Bạch ngốc kia rất liều lĩnh, không chừng vẫn còn đang đợi. Thiển Thâm có quy tắc sau chín giờ sẽ không ra khỏi nhà, chỉ là hôm nay Tiểu Bạch kia đi công tác sau một tháng mới về nước, lúc chưa lên máy bay đã hẹn gặp cô, tuy rằng tinh thần không tốt, nhưng mà vì đồ Tiểu Bạch kia, cô liền phá lệ đi một lần.
Thiển Thâm lái xe đi tới quan bar cách nhà hơi xa, đây là một quán bar sang trọng nhất, đắt đỏ nhất, cũng đông người nhất trong thành phố. Thiển Thâm cho xe dừng lại, quen đường quen lối đi vào. Nhìn xung quanh một chút, hôm nay buôn bán vẫn tốt như vậy, vẫn chưa tới đêm khuya, đã hết chỗ, bên phía sàn nhảy cũng vui chơi cuồng loạn hết mình. Thiển Thâm đeo kính râm rất to, mái tóc đen dài đến eo thướt tha như suối đổ, cô đã thay xuống bộ quần áo công sở đứng đắn nghiêm trang lúc ban ngày, mặc lên một chiếc áo ba lỗ bó sát người màu sáng bạc, trên cái cổ cao trắng ngần đeo một chuỗi hạt thủy tinh trong suốt, bên dưới mặc một cái quần short jean bó sát, hai cẳng chân thon dài đẹp đẽ được chăm sóc rất tốt, đôi bàn chân được đi vào một đôi giày cao gót cao gần mười xen-ti-mét màu bạc theo phong cách Mỹ. Một bộ dáng người tuyệt đẹp của Lương Thiển Thâm không hề giấu giếm lộ rõ trước mọi người, cô vừa mời vào cửa liền thu hút tầm mắt của đông đảo mỹ nữ ưa nhìn ở đây. Dường như cô đã tạo thành thói quen bị tầng tầng lớp lớp ánh mắt vây quanh như vậy, cứ tự do tìm người ở trong đám người như cũ.
Nhưng mà, cô chưa đi được vài bước, đã bị một thân ảnh cao lớn cản lại. Cụ thể mà nói, là một bàn tay thêm vào trên tay một ly rượu sáng lóng lánh ngăn ở trước mặt của cô, Thiển Thâm xuyên qua kính râm, ngẩng đầu nhìn người vừa mới đến.
“Tiểu thư, có thể mời cô uống một chén không?”
Người này thật lớn mật, còn có thể giảm thấp âm thanh xuống tạo ra một loại tư tưởng dụ dỗ, nhìn Lương Thiển Thâm mỉm cười đặc biệt đẹp mắt, như là đã trải qua việc dày công tập luyện. Thiển Thâm nở nụ cười cân nhắc, trong thời gian rất nhanh nhìn người vừa đến đưa ra đánh giá: Dáng người, không tệ lắm, trên dưới một mét tám lăm, tỷ lệ cân đối, nhận ra được ngày thường thường xuyên rèn luyện; tướng mạo, chỉ nói là đẹp trai, đoán chừng có chút oan ức cho anh ta, ngũ quan tuấn tú không cần phải xoi mói; phẩm vị, không tệ, từ đầu đến chân, không có cái gì không phải là hàng hiệu, không có cái gì giá trị dưới năm con số. Nếu chấm điểm mà nói, tuyệt đối phải chín trên mười trở lên.
Có điều, người như thế ở trong mắt Thiển Thâm, muốn đạt yêu cầu đều rất khó khăn.
“Ngại quá, tôi không có hứng thú, tiên sinh tìm người khác đi.”
Thiển Thâm không có ý muốn dính líu đến anh ta, gọn gàng từ chối.
“Ôi chao, ban đêm thời gian rất nhiều, chúng ta có thể nói chuyện thêm một chút, nói không chừng, tiểu thư liền có hứng thú.”
“Tiên sinh, phương pháp làm quen của anh đã quá lỗi thời, lại nhàm chán, bất luận là bất cứ cô gái nào có đầu óc suy nghĩ một chút đều sẽ không mắc câu.” Thiển Thâm không muốn nói nhiều cùng với anh ta, cô còn phải nhanh chóng đi tìm được Tiểu Bạch.
Người đàn ông kia sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp biến mấy ở trong đám người, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, tiếp theo mang theo một bụng tức giận cùng vẻ mặt xấu hổ đi trở về một cái phòng ngầm cách đó không xa. Anh ta vừa đi vào, bên trong liền bùng lên một trận cười vang.
“Ah! Sếp thất bại, trời ạ, anh dũng vô địch tuyệt vời, sếp chưa từng có lần nào thất bại thế mà cũng thất bại, không phải chúng ta đang nằm mơ a, ha ha ha.”
“Chậc chậc, lần này chúng ta phát tài rồi. Sếp, anh tính tổ chức tiệc mời chúng tôi thế nào đây?”
“Hạ Quý, anh xem rồi lo sắp xếp đi nha.”
Người đàn ông sắc mặt tồi tệ chọn chỗ trống ngồi xuống, có nén bực bội tức giận uống một hơi hết chỗ rượu trong chén, khí chất tao nhã vừa rồi hoàn toàn biến mất, đè giọng nói giống như một thằng cha đang cố tình muốn gây sự xuống: “Thất bại cái đầu cậu ấy, không thì cậu đi thử xem? Cô gái kia tính cảnh giác tương đối cao, tôi đi đến lần thứ hai đảm bảo không có vấn đề gì, làm gì có cô gái nào mà tôi không “cưa” được?” Người đàn ông bắt đầu cố gắng xoay chuyển tình thế: “Cậu nói xem, phải không.”
Anh ta hướng đầu lưỡi về phía người đàn ông vẫn chưa lên tiếng kia nhíu mày, vẻ mặt đức hạnh của “dân chơi”. Người đàn ông kia thoáng cái thẳng lưng lên, cầm lấy chén rượu lắc lắc, ngón tay cầm chén thon dài mạnh mẽ, móng tay được cắt sửa gọn gàng sạch sẽ, mơ hồ lộ ra vẻ khỏe mạnh sáng bóng. Anh ta ung dung nhún vai, bên môi cười như không cười, ôn hòa nói: “Thế thì chưa hẳn.”
“Cái gì!” Người anh em thân thiết nhất của anh ta lại không nghe theo anh ta, Hạ Quý nóng nảy: “Nhưng tôi là Hạ Quý, không địch thủ trên tình trường, tôi không làm được, chẳng lẽ, chẳng lẽ…” Lúc này, Mạc Thiên vừa trở về từ toilet, Hạ Quý lập tức chỉ vào vẻ mặt mù tịt chẳng biết gì của Mạc Thiên nói: “Tôi không làm được, chẳng lẽ cậu ta làm được?”
Mạc Thiên đứng ngẩn ra, không biết ở đây đang làm trò gì.
“Mạc Thiên, có lẽ có người thích loại người như cậu ta cũng không biết chừng.” Người đàn ông ngồi bên trong thảnh thơi thưởng thức rượu whiskey quý nhất ở nơi này, mỉm cười nhìn Hạ Quý.
“Được, nếu Mạc Thiên có thể mời được cô gái kia uống rượu, chỉ cần một ly thôi, tiền thưởng cuối năm của các người toàn bộ đều tăng thêm hai mươi vạn!”
Lần này, có khả năng nổ tung rồi. Mấy người vừa rồi ngồi xem kịch vui cực kỳ nhanh chóng chạy đến bên người Mạc Thiên bày mưu tính kế cho anh ta, mà Mạc Thiên đối với tình cảnh hiện tại phát sinh hoàn toàn không hay biết gì ngơ ngác mặc kệ để những người đó an bài, bị đẩy vào trong đám người.
“Nhớ kỹ, bên kia là một mỹ nữ mặc áo ba lỗ màu bạc, mặc kệ là dùng biện pháp gì, đeo bám thật chặt cũng phải mời được cô ấy uống xong chén rượu này. Tiểu Mạc, hạnh phúc cuối năm của chúng tôi liền nhờ vào cậu.”
Mạc Thiên một tay cầm một cái ly rượu lảo đảo xuyên qua trong dòng người, tìm kiếm người được gọi là mỹ nữ dám vứt bỏ ông chủ. Ông chủ anh tuấn như vậy cô ta cũng đều mặc kệ, Mạc Thiên anh ta đi chẳng phải là làm vật hi sinh sao?
Không cần phí chút sức lực nào, Mạc Thiên liền tìm được cái bóng dáng lay động lòng người kia, chỉ từ bóng dáng đã nhìn ra được là vô cùng xinh đẹp. Tim Mạc Thiên đập bắt đầu có chút vội vã, lấy lại một chút cảm xúc bình tĩnh, bước chân đi về phía cô ấy.
Cho tời bây giờ anh ta cũng chưa từng lớn gan dám bắt chuyện với phụ nữ, lại còn là một đại mỹ nữ… Ngoại trừ Lương Thiển Thâm ra anh ta cũng không từng qua lại với một mỹ nữ nào, lần này coi như là luyện tập đi. Mạc Thiền dồn hết can đảm đứng sau lưng Mỹ nữ hô lên: “Tiểu thư…”
Mỹ nữ quay đầu lại, Mạc Thiên bị hóa đá ngay tại chỗ, anh ta dùng hết sức trợn mắt nhìn, tưởng do ánh đèn chói quá, làm cho anh ta bị hoa mắt, tiếp tục nhìn lại lần nữa, mỹ nữ vẫn là cô gái xinh đẹp kia, vẻ mặt đang kinh ngạc nhìn anh ta.
“Lương Thiển… Thâm.”
Trên đời có đôi khi, có những chuyện khéo đến không thể khéo hơn được. Buổi chiều mới chạm mặt qua, còn không thể vui vẻ kết thúc, buổi tối, liền lại gặp mặt.
“Mạc Thiên?” Thiển Thâm dường như cũng rất bất ngờ, Mạc Thiên luôn rất biết điều cũng ở quán bar, lại còn tính bắt chuyện với cô? Tại bọn họ lâu không gặp lại, lá gan Mạc Thiên cũng trở nên lớn hơn.
Mạc Thiên ngẩn ra nhìn khuôn mặt tinh xảo tươi đẹp của Thiển Thâm, ngoài miệng bắt đầu tuôn ra toàn bộ những lời nói vừa mới nghĩ sẵn trong đầu: “Cậu có thể nể mặt tôi uống một chén rượu không?”
Thiển Thâm nhìn anh ta kì quái, từ chối khéo: “Ngại quá, tôi không uống rượu. Hay là thế này, tôi dùng nước trái cây thay rượu được không.” Thiển Thâm cầm lấy cái chén của mình, cùng Mạc Thiên cụng ly, rồi uống tượng trưng hết nửa ly nước trái cây.
Mạc Thiên quan sát Thiển Thâm một lúc lâu, nhịn không được nói: “Bộ dáng của cậu so với ban ngày khác thật nhiều.”
Thiển Thâm sửng sốt, lập tức bật cười: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi nên mặc đồ công sở, cầm tập tài liệu ngồi ở chỗ này?”
“Cũng không phải… Cậu như vậy, có cảm giác giống với trước kia.” Mạc Thiên trả lời đúng trọng tâm.
“Tôi đang được nghe lời khen sao, cảm ơn.”
Hai người đều rơi vào im lặng, Mạc Thiên nâng cốc lên uống hết, trên làn da màu lúa mạch hơi ửng hổng. Anh ta thấy Thiển Thâm không có ý muốn nói nhiều với mình, biết điều rời đi. Sau khi anh ta đi rồi, Thiển Thâm im lặng đem nửa ly nước trái cây còn lại kia uống hết, ngẩng đầu, chỉ thấy Nghê Uyên cũng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, giống như làm ảo thuật vậy.
“Tiểu tử nhà cậu, tại sao lại xuất hiện mà thần không biết quỷ không hay thế hả?” Thiển Thâm lườm anh ta một cái.
Anh ta không nói câu nào, lúc này giật lấy chén rượu trên tay Thiển Thâm liền quát: “Em dám uống rượu?”
Con ngươi mắt Thiển Thâm bị ngọn đèn nhuộm thành màu rượu đỏ, đặc biết giống ngọc ruby trong đêm khuya, cô cúi đầu cười cười hai tiếng, nói: “Nào dám, em chỉ uống chút nước trái cây, đừng ngạc nhiên.”
Nghê Uyên nghi ngờ cầm lấy cái chén xem kỹ, dưới ánh đèn nhìn qua bộ dáng chăm chú của anh ra hiện tại vô cùng… buồn cười. Không phải cô muốn làm hỏng không khí, chỉ là khuôn mặt Nghê Uyên thật sự không xứng với động tác nhìn giống như chuyên chú vậy, lúc này trông rất buồn cười. Thiển Thâm híp mắt lại, tay trái chống cằm, tay phải tóm lấy cái chén, hướng về phía nhân viên pha chế rượu ở quầy bar lắc lắc chén rượu nói: “Pha giúp tôi thêm một ly.”
Nghê Uyên nhìn hai bên trái phải Thiển Thâm, vô cùng buồn bực phát hiện những chỗ bên cạnh mỹ nữ sớm đã bị người khác chiếm lấy. Nháy nháy mắt ra hiệu cho Thiển Thâm, Thiển Thâm không để ý tới anh ta, Nghê Uyên kéo kéo góc áo của cô, Thiển Thâm lại lập tức bật cười.
“Cười cái gì?”
Thiển Thâm thuận tay bấm một cái vào mặt Nghê Uyên, cười nói: “Cái bộ dạng này của cậu giống như chú cún con bị chủ nhân vứt bỏ.”
“Thôi đi.” Nghê Uyên dùng tay hất tay cô ấy ra, không hài lòng nói: “Tôi vừa mới xuống máy bay, mệt chết đi được, em không biết ngượng còn nói mình như vậy sao.”
“Em bé đáng thương.” Thiển Thâm cầm lấy một trái anh đào đưa tới bên miệng anh ta, giống như dỗ đứa bé nói: “Ăn đi.”
Thiển Thâm hứng thú nhìn thấy mặt anh ta ở dưới ánh đèn từ từ đỏ lên, một đôi mắt từ nhỏ đã được vô số người khen xinh đẹp trợn lên đến không thể lớn hơn được nữa, rất có bộ dạng như đang nghiến răng nghiến lợi. Chỉ có điều, muốn Nghê Uyên phá bỏ sự nghiệp cũng khó khăn giống như muốn heo mẹ leo lên cây vậy. Sau khi Trừng mắt nhìn Thiển Thâm một lúc, Nghê Uyên cười tao nhã, hai tay đút vào trong túi quần, hơi hơi ngửa đầu, yêu khí tà mị giấu ở trong lòng lập tức phát ra: “Em yêu, tôi muốn hai trái.”
Thiển Thâm sửng sốt, mặt mũi lập tức khẽ cong lên, tươi cười rạng rỡ, mỹ nhân tươi cười luôn không cấm được thu hút đông đảo ánh mắt của người khác. Ở bên này sau khi Mạc Thiên trở về, cầm chén rượu không ra hiệu cho mọi người. Mọi người lập tức lộ ra ánh mắt sáng long lanh như mắt sói, dùng tốc độ nhanh như chớp vây quanh người anh ta.
“Sếp, anh xem, anh làm không được, Tiểu Thiên làm được thay anh.”
“Hai mươi vạn, đã nói, sếp, không được lấp liếʍ.”
Hạ Quý đâm lao phải theo lao, hung tợn nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Mạc Thiên, răng nanh mài vang ken két, đang muốn tìm viện binh, đưa tay sờ sờ, lại sờ vào khoảng không.
“Ơ, tiểu tử này đã chạy đi đâu rồi?”
“Anh nói đại quản gia ư, anh ta mới vừa nói đi có việc rồi.”
Hạ Quý nhíu mày, vô cùng không hài lòng chuyện thằng cha này lẳng lặng chuồn mất, thấp giọng mắng: “Đáng chết, ai lúc đầu nói có nạn cùng chịu chứ.”
“Mạc Thiên, cậu thật có bản lĩnh, làm sao mà cậu thuần phục được mỹ nữ kia? Có xin được số di động hay không?”
Mạc Thiên gãi gãi đầu, bị truy hỏi có chút xấu hổ, do dự nghĩ có nên nói thẳng thật ra vị đại mỹ nữ kia là bạn học trung học của mình hay không, còn ngồi cùng bàn với mình, quan hệ vẫn rất thân thiết.
“Tôi…”
“Tiểu tử.” Bỗng nhiên, một vị chủ trì người béo ục ịch cảm giác châm kim là chảy mỡ mắt sáng lên vượt qua mọi người vọt tới trước mặt Mạc Thiên, nhéo mấy cái lên tay trái của anh ta: “Vì sao trong chén rượu này vẫn còn đầy?”
“Vị tiểu thư kia nói cô ấy không uống rượu, cho nên dùng nước trái cây cụng ly với tôi.”
Vẻ mặt Mạc Thiên chẳng hiểu gì nhìn thấy bộ dạng cười to hưng phấn của Hạ Quý, mọi người cũng không phải mơ màng nhìn thấy người béo ục ịch kia bộ dạng vừa rồi như đang hấp hối bị sụt đi mất mấy cân thịt, tinh thần căng thẳng gấp trăm lần.
Tia sáng trong mắt Hạ Quý chợt lóe lên, đắc ý nói: “Chúng ta đánh cuộc để Mạc Thiên mời cô gái kia uống rượu, nhưng mà, cô gái kia không uống rượu, cho nên…” Anh ta nhìn bốn phía xung quanh, cố ý kéo một cái âm thanh thật dài, sau đó, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Mạc Thiên cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ, hai mươi vạn, không có cửa đâu.”