Văn án 1: Lần đầu khi Tần Lục Trác gặp Úy Lam, cô đứng ở hành lang đồn cảnh sát, ánh đèn chiếu vào người cô như có như không. Một mỹ nhân, thanh lãnh như sương. Sau đó không lâu, mỹ nhân này quang min …
Văn án 1:
Lần đầu khi Tần Lục Trác gặp Úy Lam, cô đứng ở hành lang đồn cảnh sát, ánh đèn chiếu vào người cô như có như không.
Một mỹ nhân, thanh lãnh như sương.
Sau đó không lâu, mỹ nhân này quang minh chính đại ôm gối gõ cửa phòng ngủ anh.
Cô mặt mũi nhợt nhạt, nhìn anh nói: “Đêm nay tôi sợ, ngủ cùng nhau đi.”
Mỗi người trong cuộc đời sẽ có một thời điểm như thế này, một giây trước rõ ràng đang nghĩ con mẹ nó cái quỷ gì vậy, mà ngay sau đó lại mềm lòng. Tần Lục Trác cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô, chân trái nhẹ dẫm lên chân phải, anh cười nhẹ một tiếng, tránh ra: “Vào đi.”
Rất lâu sau đó, Úy Lam hỏi hắn, ngày hôm đó vì sao lại để cô đi vào.
Anh suy nghĩ thật lâu: “Sợ nếu em bị từ chối thì sẽ khóc”
Văn án 2:
Tần Lục Trác: Không sao, em hãy đi bảo vệ những chú voi đáng yêu kia, anh sẽ bảo vệ em.
Úy Lam: Em cứu mèo của anh, chẳng lẽ anh không phụ trách với em?
Xuyên qua rừng rậm, vượt qua sinh tử.
Cả đời này trung thành với tổ quốc, trung thành với đội cảnh sát, trung thành với em.
Hóng quá tác giả ơi