Quyển 1 - Chương 9: Tây Viên Quân Sinh (3)

“Vâng,” Diệp Đình Yến đứng dậy, sau đó cung cung kính kính đứng ở trước mặt nàng. Hắn hòa nhã nói: “Trương Tư Y bị chết đuối. Thần đã đi hỏi cung nhân ở nhà ấm trồng hoa, lần cuối nhìn thấy cô ấy là nửa tháng trước, khi cô ấy thu thập rương hòm chuẩn bị xuất cung. Chắc hẳn là đã bị gϊếŧ hại sau đó. Thi thể này đã thối rữa nghiêm trọng, ngỗ tác nghiệm rất lâu, chỉ biết trên người cô ấy không có vết thương nào. Mọi người bàn bạc mãi, đều cảm thấy là Trương Tư Y tự sát.”

Lạc Vi nhíu mày, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, Diệp Đình Yến đã nói tiếp: “Nhưng mà một cung nhân đang độ tuổi xuân, trên không đắc tội chủ tử, dưới không lo lắng tiền bạc, vì sao lại phải nhảy giếng? Nội Thị Tỉnh nghĩ mãi không ra, không dám báo cáo lại kết quả thế này nên đành phải trì hoãn. Chờ bệ hạ điều thêm người tới điều tra.”

Nội Thị Tỉnh nào dám hấp tấp quy vụ án ầm ĩ rầm rộ này thành tự vẫn. Tra đi tra lại không được gì, cả ngày chỉ ngóng trông có người tới tiếp nhận củ khoai nóng phỏng tay này.

Lạc Vi nói: “Đó là tác phong của bọn họ, vậy còn ngươi?”

Diệp Đình Yến nói: “Thần không giống bọn họ. Trước khi Nội Thị Tỉnh sai người tới tìm thi thể, hoặc có lẽ sớm hơn, tiểu Bùi đại nhân đã đưa cho thần bằng chứng tương tự. Đó là thứ mà ngày ấy hắn đến Tây Viên gặp cung nữ kia đã nhặt được ở ven đường.”

Trái tim của Lạc Vi nhảy lên, thấy Diệp Đình Yến lấy ra một khối ngọc thạch vỡ từ trong ống tay áo.

Ngọc thạch hình vòng, trông giống như một chiếc nhẫn bị vỡ, trên cái gai sắc nhọn còn dính một chút máu khô.

Diệp Đình Yến lật bàn tay, cho nàng xem mặt trong của khối ngọc thạch kia. Hắn còn không quên nhắc nhở: “Vết nứt rất sắc bén, nương nương cẩn thận.”

Dưới ánh nến mờ ảo, Lạc Vi nhìn thấy hình chim ưng giương cánh muốn bay được chạm khắc nông ở mặt trong của chiếc nhẫn ngọc kia.

Nàng chưa kịp kinh ngạc, giọng nói trong trẻo như quỷ mị của đối phương đã vang lên bên tai nàng: “Nương nương nghĩ kỹ đi, chiếc nhẫn ngọc bích này, có từng thấy trên tay ai chưa?”

“Vào hôm Điểm Hồng thịnh hội, tất cả chư thần đều có mặt, khung cảnh long trọng, tại sao Kim Thiên Vệ lại đến nhanh như vậy, như thế không hợp quy củ? Cái giếng trong Tây Viên đã bao năm không thấy người đến… Rốt cuộc là ai, biết rõ chuyện trong Hoàng cung, dám ném thi thể ở đó?”

Đáp án đã rõ ràng, có thể vội vàng điều động Kim Thiên Vệ tới, lại có thể chống lại người có chiếc nhẫn hình chim ưng, chỉ có người ngày đó bị Tống Lan khiển trách, Lục Hằng hay chính là Lục Phùng Ưng.

Hắn vội vàng triệu tập Kim Thiên Vệ đến bao vây Tây Viên, đã cảm thấy chột dạ. Trước khi Kim Thiên Vệ phong tỏa không dám báo cho Đế hậu, có lẽ là trước khi mọi người đến, hắn muốn kiểm tra xem có bằng chứng gì có thể làm bại lộ thân phận của mình hay không.

Chẳng ngờ biến khéo thành vụng, Đế hậu cùng bị kinh động, ngược lại còn khiến hắn bị khiển trách.

Con ngươi Lạc Vi khẽ đảo, thấp giọng nói: “Chỉ dựa vào bằng chứng không rõ thật giả này, ngươi dám lên án thủ lĩnh Kim Thiên Vệ, tâm phúc của bệ hạ?”

“Cho nên thần mới phải mời nương nương tới đây đó.” Diệp Đình Yến than thở, giả vờ lo lắng nói: “Thần xin nương nương chỉ ra, người có đồng ý bản án này có hung thủ hay không, nếu đồng ý thì là ai? Cả bằng chứng nữa? Đương nhiên những gì thần tự lấy ra không thể cho là bằng chứng, nhưng chỉ cần nương nương muốn, lo gì không có chứng cứ?”

Lạc Vi nghe những lời này, cong khóe môi lạnh lùng cười: “Bản cung và Lục đại nhân không thù không oán…”

“Hắn gϊếŧ Trương Tư Y, đây cũng không tính là thù sao?” Diệp Đình Yến cắt ngang lời nói, “Mấy ngày nay thần đã điều tra một chút chuyện xưa. Năm đó, năm đó Trương Tư Y là được nương nương đề bạt mới được chuyển vào cung, đúng không? Trước khi cô ấy xuất cung, còn tặng cho nương nương một chiếc khăn thêu. Cô ấy đã ở trong cung rất lâu, vì sao phải đột ngột xuất cung? Chẳng qua là hứa hẹn với một kẻ bạc tình nào đó, song lại bị diệt khẩu lúc trước khi đi. Chỉ cần bắt người tới, những nghi vấn này, thần đều có thể thẩm vấn giúp nương nương.”

Vừa nói, hắn vừa sát lại gần nàng. Ánh nến chiếu lên hàng mi dài của hắn, tạo thành một cái bóng nho nhỏ.

Lạc Vi ngửi thấy mùi đàn hương trên quan bào của nam tử, liền nhắm mắt lấy lại bình tĩnh. Nàng cũng chưa trách mắng đối phương vô lễ, chỉ nói: “Nếu bản cung đồng ý, là bản cung muốn rửa sạch thanh danh của mình, cũng là muốn giải oan cho Trương Tư Y. Vậy còn ngươi, Diệp đại nhân, ngươi muốn gì?”

Diệp Đình Yến theo giá nến kia quỳ xuống lần nữa, không biết là cố ý hay vô ý, chỗ hắn quỳ, vừa vặn chính là chỗ áo choàng của nàng trải ra: “Thần muốn được bệ hạ tin tưởng.”

Hắn hắng giọng, cười nói: “Nương nương đã biết chuyện của Diệp gia ta. Phụ thân vì nước hy sinh thân mình, trưởng huynh danh tiếng bất chính, nhị huynh tầm thường, sau khi bị triều đình đoạt tước vị, đành phải làm binh sĩ cấp thấp, sống tạm bợ trong quân ngũ. Năm đó thần quyết định ra ngoài xông xáo, đó là vì hoài bão báo quốc đã chìm trong hoàng thổ U Châu, thần không cam lòng.”

“Thần ở U Châu khổ tâm rèn luyện nhiều năm, cuối cùng cũng có một số thành tựu, thưởng cho thần một miếng cơm ăn, nhưng miếng cơm này có thể ăn được bao lâu chứ? Chính thần cũng không nói chính xác được.” Hắn cười đưa tay vuốt lại nếp gấp trên váy Lạc Vi, vừa chuyển chủ đề câu chuyện, cuối cùng đi thẳng vào vấn đề chính: “Bệ hạ tuổi còn trẻ, mới lên ngôi ba bốn năm. Trong triều có Tể phụ, Biện Đô có hào tước thế gia, địa phương có tôn thất tiền triều, biên cảnh…”

Lạc Vi lạnh lùng nói: “Ngươi láo xược.”

Diệp Đình Yến ngoảnh mặt làm ngơ, chăm chú vuốt ve làn váy của nàng: “Lục đại nhân là tâm phúc của bệ hạ. Hắn thống lĩnh Kim Thiên Vệ cùng Điện Tiền Ti, có thể được coi là người bệ hạ tin cậy nhất. Nhưng dù sao hắn cũng từng là… người của Tiên Thái tử. Bệ hạ lại tín nhiệm hắn như vậy, chẳng lẽ tận đáy lòng không tồn tại vài phần lo ngại?”

Hắn cười giễu một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên: “Thế nhưng thần, thần không giống vậy.Thần đơn độc, trong sạch, không có chuyện hai chủ. Thần muốn trở thành người bệ hạ tin cậy, cần phải giải quyết một mối nguy tiềm ẩn cho bệ hạ, tới làm đầu danh trạng(1).”

(1)Đầu danh trạng: là việc phải làm một số việc, để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia.

Lạc Vi trầm tư một lát, lông mi khẽ nhúc nhích.

Diệp Đình Yến bảo nàng đến đây, nói là có chuyện muốn báo cáo, kì thực là hắn được hời. Hắn muốn dùng thủ đoạn biến Lục Hằng thành đầu danh trạng của mình, để giành được sự tín nhiệm của Tống Lan. Đồng thời lại điều tra được ý nghĩa của Trương Tư Ý đối với nàng nên mời nàng tới nói rõ. Nếu như nàng đồng ý, chính là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con nhạn.

Tâm tư người này mưu mô không chê vào đâu được. Lạc Vi vô cùng sợ phải đối mặt với hắn. Mặc dù nghĩ lại không có sơ hở, nhưng miệng vẫn muốn thăm dò: “Kỳ thực nếu Diệp đại nhân có thể tra được hung phạm, vốn không cần bẩm báo với bản cung trước làm gì.”

Diệp Đình Yến nói: “Trong ngoài triều đình và dân chúng đều biết nương nương và bệ hạ một lòng một trí. Ngày xưa thần và nương nương cũng có vài phần giao tình, nên thần muốn gắng sức làm chút chuyện vì nương nương. Mong rằng nương nương sẽ không chê, cúi đầu nhìn xem nỗi khổ tâm của thần.”

Trong phòng yên lặng chốc lát, Diệp Đình Yến rất có kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng nghe thấy Hoàng hậu lên tiếng: “Lục Phùng Ưng được bệ hạ tín nhiệm từ lâu, nếu ngươi không tìm được chứng cứ chắc chắn, bệ hạ niệm tình cũ, cũng sẽ không làm khó hắn quá. Đến lúc đó, chỉ sợ người thương tổn chính là ngươi.”

Diệp Đình Yến lập tức nói: “Nếu thần đã dám nói, nhất định có quyết tâm tất thắng.”

Lạc Vi đứng dậy, từng chút một thu hồi lại áo choàng hắn đang quỳ lên. Diệp Đình Yến đứng dậy đưa tiễn. Khi đi tới cửa, đột nhiên hắn hỏi thêm một câu: “Lục Hằng là người cũ của Tiên Thái tử, chắc hẳn cũng có giao tình với nương nương. Vậy mà nương nương lại… không để ý chút nào sao?”

Người cũ?

Không chỉ là người cũ, còn từng là người được y tin cậy nhất.

Nhưng chỉ những con chó từng được tín nhiệm mới có thể cắn chủ nhân của nó càng đau.

Lạc Vi liền nói: “Trương Tư Y cũng là người cũ của bản cung. Cho dù có tình cũ thì thế nào? Trên tay dính kiện cáo liên quan đến mạng người, không phải bản cung không khoan dung với hắn, mà là luật của Đại Dận không khoan dung mới hắn.”

Nàng nói rất thong thả, không nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của Diệp Đình Yến ở sau lưng.

*

Tháng hai nhuận Tĩnh Hòa năm thứ tư, vào cuối tháng hai thứ hai, Lạc Vi nghe nói Tống Lan đã tống Lục Hằng vào ngục, nhưng thay vì đưa hắn vào Hình Bộ thì lại đưa hắn vào một khu vực mới thiết lập, tên là “Chu Tước Quán”.

Cuối phố Chu Tước trước kia là địa điểm cũ của Trâm Kim Quán. Chuyến này là muốn lập cơ quan giám sát dưới sự kiểm soát trực tiếp của Hoàng đế, không biết hành động này của Hoàng đế có khiến triều đình phản ứng hay không.

“Chuyển đến Chu Tước Quán? Phùng Ưng đã được bệ hạ tin cậy từ lâu, lần này không cho hắn mặt mũi sao?”

Yên La quỳ trước mặt Lạc Vi, đang tỉ mỉ sơn móng tay màu đỏ tím cho nàng.

Đỏ như lửa, tím như ráng chiều. Ngón tay của Lạc Vi thon dài tuyệt đẹp, giữa các ngón tay có một chút đỏ giống như áng mây chiều tà. Nàng đã lâu không sơn những màu sắc tươi đẹp rực rỡ này. Sau khi tìm thấy những chiếc váy kia nàng mới nhớ, khi còn niên thiếu mình vốn rất thích những thứ này.

Những cung nhân canh ở cửa điện có chút ghen tị nhìn Yên La và Hoàng hậu nương nương thì thầm với nhau.Yên La vốn là cung nhân thấp kém nhất trong Quỳnh Hoa Điện, tuy khá ưa nhìn, nhưng lại trầm mặc hướng nội, không tranh không đoạt, cũng không biết từ khi nào đã được Hoàng hậu coi trọng, một bước trở thành người hầu thân thiết nhất của nàng.

Cung nhân đứng rất xa nên không nghe thấy tiếng thì thầm nói chuyện giữa hai người họ. Yên La đang thổi móng tay cho nàng, nhẹ giọng nói: “Vị Diệp đại nhân kia điều tra mấy ngày, nói trên thi thể có một vết rạch lớn rất khác thường, giống như bị một loại vũ khí đặc biệt nào đó gây nên, không dám trực tiếp tra xét nên đã báo với bệ hạ, bệ hạ liền gọi thị vệ nội đình tới đối chiếu binh khí.”

“Lục thị vệ lúc này có chỗ không ổn. Sau khi hắn nộp đao của mình, Diệp đại nhân lập tức nhìn ra đao của hắn ta có hai lưỡi, giữa hai lưỡi đao còn có dấu răng đối diện với nhau. Lại thêm sau đó Nội Thị Tỉnh đã tìm được chiếc nhẫn bị nứt của Lục thị vệ ở Tây Viên, không thể chối cãi. Trước mặt mọi người, bệ hạ không thể bao che, tức đến mức đạp Lục thị vệ một cước, sau đó sai người chuyển hắn đến Chu Tước Quán rồi.”

Lạc Vi che ngực giả bộ “Ai ya” một tiếng, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười rõ ràng: “Diệp đại nhân tính chuẩn thật đấy, tìm một cơ hội không thể tránh thoát để bắt Phùng Ưng lộ diện. Như vậy cho dù là bệ hạ cũng không thể nói gì hắn, trái lại còn khoe được một tấm lòng trung thành can đảm nữa,”

Yên La quấn kỹ các ngón tay của Lạc Vi lại, đổ một ít nước sơn hoa lên, khuôn mặt vẫn luôn không có chút biểu cảm gì cũng hiện ra một tia giễu cợt: “Khi Lục thị vệ bị kéo đi còn hô to oan uổng, nói rằng mình bị người ta hãm hại, không có khả năng để lại vết đao này.”

Lạc Vi thở dài: “Tên Diệp Tam này cũng quá bản lĩnh, rõ ràng lần trước còn nói rằng trên thi thể không hề có vết tích gì, thế mà giờ lại có thể thần không biết quỷ không hay mà tạo ra một vết thương để lừa gạt họ.”

Yên La nhướng mày hỏi: “Hắn nói với nương nương trên thi thể không có vết thương nào sao? Sau khi xảy ra chuyện, tiểu nhân cũng đến Nội Thị Tỉnh xem qua, xác thực là có vết đao kia.”

Lạc Vi ngẩn ra, lập tức bất đắc dĩ cười nói: “Thế mà bản cung lại bị hắn lừa rồi.”

Yên La nói: “Dù sao cũng không phải là chuyện gì quan trọng. Tiểu nhân nghĩ là, Lục thị vệ từ năm đó… vẫn luôn được bệ hạ tin cậy. Cho dù có bỏ tù, bệ hạ sẽ gϊếŧ hắn sao?”

Lạc Vi nhìn móng tay dài đoan trang của mình, cười nói: “Cũng đã đến lúc này, còn có thể không chết sao? Cho dù bệ hạ không muốn gϊếŧ, tên Diệp Tam kia cũng nhất định tìm biện pháp.”

Yên La gật đầu: “Nương nương nói phải.”

Khóe miệng Lạc Vi nở nụ cười, khẽ nâng mí mắt, nhìn ra cửa, sau khi chắc chắn rằng không ai khác có thể nghe thấy, nàng mới dán vào tai Yên La nói khẽ: “A Phi, thanh minh tháng sau đi cúng tế, có muốn ta giúp ngươi thắp một nén nhang trước mộ cha mẹ ngươi không?”

Bàn tay đang hầu hạ của Yên La khựng lại, cuối cùng vẫn bình tĩnh đáp: “Không cần đâu ạ.”

*

Sau giờ Dậu, Tống Lan tới Quỳnh Hoa Điện, xung quanh đã thắp nến, Lạc Vi quỳ trong nội thất niệm kinh Phật trước Tịnh Bình(2) bằng lưu ly, bỗng nghe tiếng phụ xướng ngân dài của nội giám ở cửa điện.

(2)Tịnh Bình: bình bằng gốm sứ đựng nước sạch để uống hoặc rửa, là vật dụng thường mang bên mình của vị Tỳ Kheo.

Nàng còn chưa đứng dậy, Tống Lan đã đi đến.

Trong nội thât chật hẹp, Lạc Vi thậm chí có thể ngửi được mùi Long Thiên Hương trên người Tiểu Hoàng Ðế từ xa truyền tới.

Hương thơm ngọt ngào nồng nàn, quanh quẩn nơi đầu mũi khiến nàng ngẩn ngơ nghĩ tới lần đầu tiên nàng tiến cung, trong điện của tiên đế cũng xông Long Thiên Hương. Nhưng trong lư hương còn có thêm những lát hoa lan, hoa quế, hoa mai và lá thông khô. Cách xa như vậy, mùi hương uy nghiêm mà lạnh lẽo trở nên thơm tho, hương thơm ngào ngạt, thanh lệ, rung động lòng người. Chúng là những loại lan quế tùng mai cổ xưa, tất cả đều được quân tử yêu thích. Nên khi một chàng thiếu niên quân tử như cây bách xanh bước vào thế giới mộc mạc như vậy, đã khiến lòng nàng nở hoa.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng người đã chìm sâu dưới dòng sông cuồn cuộn, không còn tung tích, cũng chưa từng hỏa táng. Thờ cúng trên Linh Sơn chỉ là một bài vị phù phiếm, ngọc y và quan tài đều trống không. Nho gia vốn không tin quỷ thần, nhưng nếu quân tử y quan ngay ngắn, hài cốt không còn, làm sao kêu người chỉnh lý tướng mạo, dâng hương khấn vái? Làm sao có thể được trần thế bên bờ Lan Quế chúc phúc vãng sinh qua trường giang?

Kiếp này đã tận, Phật Đạo một lòng tin vào kiếp sau, kể cả quân tử nho giáo, chỉ khi cùng bái lạy, nàng mới có thể cảm thấy được an ủi.

Cái chết đã lấy đi thể xác, nhưng những khối đá điêu khắc quỳ gối trên Đinh Hoa Đài chính là đầu sỏ của sự giả dối. Bọn họ cũng giống y, vẫn đang quanh quẩn trên trường giang, đều là những linh hồn chịu oan khuất không thể lên tiếng.

Sự im lặng tê tâm liệt phế này dù sao vẫn phải có người thay họ cho thế nhân biết.

Lạc Vi chậm rãi xoay người lại, trong nội thất có một thanh cổ kiếm cùn, nàng nghĩ, nếu như nàng có thể điên cuồng hơn một chút, có lẽ có thể cầm nó đâm thẳng vào ngực người trước mặt.

Nhưng gϊếŧ người chỉ cần một cái chớp mắt, là cách đơn giản nhất để trút giận.

Đương nhiên Tống Lan không biết suy nghĩ này của Lạc Vi, mà hắn chỉ nhìn bức họa chư gia treo trên tường. Một Phật một Đạo một Thánh, những tôn giáo khác nhau trên đời lại hội tụ hết trong căn phòng nhỏ này.

Hắn ta cúi xuống, ân cần đỡ vị Hoàng hậu lớn hơn hắn một tuổi đứng dậy.

Lạc Vi dịu dàng đáp lại, nàng đã xõa búi tóc ra, tóc dài lộn xộn lướt nhẹ qua lòng bàn tay hắn: “Sao bệ hạ lại tới đây vào giờ này?”