Chương 50: Thái Bình Dương

Khi màn đêm dần buông xuống, các vệ sĩ nghỉ ngơi trong ô tô hoặc trong khách sạn gần đó và luôn trong tư thế chờ đợi sẵn sàng khi được gọi. Bảy giờ tối, lượng người và phương tiện đổ về kho hàng bắt đầu đông hơn. Có người cất văn phòng phẩm, có người vào nhà kho liền đóng cửa không biết làm gì bên trong, có người dùng kho như gara để ô tô. Thậm chí có người đàn ông trung niên nhàn nhã uống một tách trà, hút một điếu thuốc chỉ để về nhà muộn.

Chín giờ, lượng người và phương tiện bắt đầu giảm. Khoảng mười một giờ, ngoại trừ Lương Tập và Bobby không có người hay chiếc xe nào trong khu vực nhà kho. Họ dựng một chiếc lều ngốc nghếch mà Bobby mang theo trên mái nhà kho 430. Bobby đã chui vào túi ngủ, Lương Tập ngồi trên ghế xếp, lặng lẽ nhìn xung quanh. Ánh sáng của đèn đường rất tốt, Lương Tập thậm chí có thể nhìn thấy hộp thuốc lá bên kia đường.

"Bobby." Lương Tập hét lên.

Bobby đang cùng bạn gái nói chuyện điện thoại, bất mãn thò đầu ra khỏi lều: "Làm sao vậy?"

Lương Tập đi về phía chiếc thang: "Bây giờ anh đi đến phòng bảo vệ xem màn hình giám sát."

Bobby ra khỏi lều với điện thoại di động của mình: "Cậu đã nghĩ ra điều gì?"

Lương Tập: "Giúp tôi xem màn hình giám sát của camera số 6, nếu có những bông tuyết xuất hiện, hãy gọi cho tôi."

Bobby: "Được."

* * *

Sau khi Bobby đến phòng bảo vệ, Lương Tập chậm rãi đi sát bên trái nhà kho của đơn vị 4, sau khi đi hết đoạn đường, Lương Tập liên lạc với Bobby: "Có bông tuyết nào xuất hiện không?"

"Không có."

Lương Tập đi sang bên phải nhà kho của đơn vị 5, sau khi đi khoảng 20 mét, Bobby gọi điện thoại tới nói bằng giọng ngạc nhiên: "Những bông tuyết xuất hiện rồi."

"Đừng cúp máy." Lương Tập tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi đi thêm khoảng năm mét, Bobby nói: "Nó biến mất rồi."

Lương Tập quay đầu đi ngược lại bảy mét, Bobby: "Lại xuất hiện."

Lương Tập nhìn lên cửa chớp con số 507.

Bobby: "Có chuyện gì vậy?"

Lương Tập nói: "Một cơ chế nhỏ, nó có thể là cơ chế áp suất, hoặc có thể là cảm biến, hoặc thứ gì đó khác. Khi ai đó đến gần nhà kho, tín hiệu sẽ được truyền đến một nơi nhất định."

Bobby nói: "Tại sao những bông tuyết lại xuất hiện?"

Lương Tập: "Chủ nhà kho không muốn camera ghi lại hình ảnh người ra vào nhà kho. Khi sử dụng nhà kho, nó sẽ kích hoạt cơ chế và chặn camera, để họ có thể đưa hàng vào kho. Hoặc lấy hàng ra khỏi kho."

Bobby hỏi: "Cậu bé đã nhìn thấy cái gì?"

Lương Tập nói: "Tôi không chắc đó là cơ chế gì. Cũng không chắc thứ mà cậu bé nhìn thấy có phải người không. Tôi nghĩ ai đó biết bí mật của nhà kho, nhưng hắn ta không chắc chắn đó là nhà kho nào, nếu không hắn ta sẽ không cần phải lơ lửng cách xa đây như vậy."

Bobby ra khỏi phòng bảo vệ, vui mừng hỏi: "Đã đến lúc hiệp sĩ tóc vàng xuất hiện chưa?"

Lương Tập: "Em gái anh! Những người có thể điều hành một tổ chức như vậy chắc chắn không phải là người bình thường."

Bobby ngạo nghễ nói: "Vệ sĩ của tôi đều là cựu binh của lực lượng đặc biệt như Quỷ đỏ, đặc công, trung đoàn không quân đặc biệt, đã trải qua một năm huấn luyện vệ sĩ chuyên nghiệp, sở hữu hợp pháp, có thể sử dụng các loại súng hạng nhẹ dưới tình huống đặc biệt."

Lương Tập: "Đồ ngốc."

Mẹ kiếp! Bobby bị khinh bỉ trực tiếp như vậy, đến mức anh ta không thể thốt nên lời.

Lương Tập: "Đây không phải là vấn đề về lực lượng, mà là vấn đề đầu óc. Liệu rằng những người có thể sắp xếp các cơ quan như thế này để bảo vệ nhà kho, sẽ không có kế hoạch B? Nếu tôi không sai, Nhà kho 507 sẽ trống rỗng, tám trên mười nó là mồi nhử, chức năng thứ nhất của mồi nhử là thu hút con mồi, thứ hai là cảnh báo, khi kích hoạt hệ thống này, màn hình giám sát sẽ xuất hiện những bông tuyết, chủ kho hàng biết hàng hóa đang bị nhắm đến, hơn nữa bọn họ cũng có thể biết được ai đang nhắm đến nó, thậm chí có thể thông qua đó để diệt trừ người có ý định xâm nhập, nhà kho thực sự cất giữ hàng hóa hẳn là ở gần đây, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là 507."

Một khi cơ chế trong nhà kho 507 kích hoạt, chưa kể lực lương sau chủ kho hàng như thế nào, chỉ cần gọi cảnh sát là đã có thể giải quyết được.

Lương Tập nói: "Rõ ràng có người biết thông tin về nhà kho, nhưng đầu óc của hắn ta cũng tệ như anh, và đã rơi vào bẫy của chủ kho hàng. Hắn ta giỏi hơn anh một chút, hắn có thể chưa làm kinh động chủ nhà kho."

Bobby nhân cơ hội này chế giễu: "Cậu thông minh ghê, không phải cậu đã làm kinh động chủ kho hàng sao?"

"Phải. Chủ nhà kho chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu. Chỉ cần chúng ta ở đây một ngày, chủ kho sẽ không dám vận chuyển hàng hóa." Lương Tập nhìn xung quanh, có 40 nhà kho ở đây, cái nào là nhà kho chứa hàng thật? Liên hệ với Lưu Chân? Vô ích, không thẩm phán nào sẽ ban hành 40 lệnh khám xét dựa trên suy đoán của anh.

Có nhiều khả năng có thể xảy ra.

Khả năng đầu tiên: Không chỉ chủ kho hàng biết anh biết bí mật của hắn ta, mà kẻ muốn ăn trộm kho hàng chắc cũng biết. Chuyện này phải giải quyết ổn thỏa, nếu không chủ nhà kho và bọn trộm rất có thể sẽ tìm đến anh, khi anh không có sự bảo vệ bởi các vệ sĩ của Bobby. Anh phải tự mình tìm kho hàng thật và kết thúc chuyện này.

Khả năng thứ hai: Không tìm được kho hàng thật.

Lương Tập hối hận vì mình còn quá trẻ và không có tâm trạng bình tĩnh như John. Để xác minh suy nghĩ của chính mình, anh đã kích hoạt cơ chế báo động. Nhưng anh không nghĩ đến hậu quả của việc kích hoạt nó. Anh hoàn toàn không biết danh tính của chủ kho, cũng không biết hàng hóa trong kho là gì, nhưng anh đã bị kéo vào một tình huống nguy hiểm.

Thảo nào người thông minh luôn chết nhanh, haiz.. Ta nhổ vào. Khắp thiên hạ này, duy chỉ có bộ não thông minh sẽ không bị hỏng.

Anh không thể đoán trước hậu quả của việc trốn tránh. Có nhiều hậu quả có thể xảy ra, hầu hết trong số đó anh không thể chịu đựng được. Do đó, chỉ có thể cố gắng hết sức để tìm ra nhà kho thực sự cất giấu hàng hóa, đây là cách duy nhất để giải quyết vấn đề.

Bobby trở lại, đi đến bên cạnh Lương Tập đang ngẩn người, bắt chước Lương Tập nhìn xung quanh: "Có thể là nhà kho nào?"

Lương Tập: "Ngủ đi.".

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Bobby: "Này, ý cậu là sao?"

Lương Tập: "Tôi cần yên tĩnh."

Bobby nói: "Tôi ở đây để giúp cậu động não."

Lương Tập: "Không, đây không phải là vấn đề suy nghĩ. Tôi nên nói thế nào đây? Bây giờ rất khó để giải quyết tình trạng tiến thoái lưỡng nan này bằng suy nghĩ bình thường. Tôi cần phải thoát khỏi chiều không gian để suy nghĩ về vấn đề này."

Bobby nói: "Tôi không hiểu."

Lương Tập: "Ví dụ, nếu chiếc xe bốc cháy, anh không có bình chữa cháy, nhưng anh không muốn chiếc xe trở thành sắt vụn, anh phải làm gì?"

Bobby nhún vai: "Có thể làm gì đây? Dự trữ nướ© ŧıểυ của con người không đủ để dập lửa."

Lương Tập nói: "Anh có thể kéo phanh tay, gài xe về số 0, đẩy xe lao xuống sông."

"Đồ ngốc!" Thật tuyệt khi chửi thề! Bobby nói thêm: "Điều kiện đầu tiên là phải có sông."

Lương Tập không muốn cãi nhau với Bobby: "Cho nên tôi cần tìm một dòng sông, tôi cần phải nhảy ra khỏi không gian hiện tại để tìm dòng sông này."

Bobby muốn chế giễu, nhưng Lương Tập hôm nay rất nghiêm túc khiến Bobby trở nên buồn chán. Vì vậy hắn không có cảm xúc cà khịa gì thêm: "Tôi ủng hộ cậu. Cậu hiểu mà."

Lương Tập giơ tay nở một nụ cười để cho thấy rằng anh đã hiểu ý Bobby.

Bobby do dự một chút: "Không đúng, nói cách khác tôi so với cậu ngu ngốc hơn sao, tôi cũng có thể nghĩ đến sông, hoặc có thể là Thái Bình Dương."

Lương Tập trừng mắt: Cút đi.

Bobby đã nói là bắt tay hành động ngay, không thèm để ý đến Lương Tập, quay trở lại căn lều trên nóc nhà kho. Anh ta ngồi trên mép nóc, hai tay chống cằm, nhìn vào một đống nhà kho phía xa và vắt óc suy nghĩ về Thái Bình Dương. Anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội xô ngã Lương Tập, phải lật ngược tình thế.